Chương trước
Chương sau
Mấy ngày sau đó, Tiêu Đồng chỉ nằm liệt trên giường, thần thái anh như mê mê tỉnh tỉnh, ban đêm thì hầu như mất ngủ hoàn toàn. Sắc mặt anh xanh dờn, cử chỉ anh chậm chạp, ngay cả trong việc duy trì sự sinh tồn là phải ăn uống, đối với anh cũng chẳng có một chút hứng thú nào. Ngay cả những ngày Tết Âm lịch, anh cũng chẳng chịu rời khỏi giường để ăn uống với mọi người để đến nửa đêm, anh mới bò xuống khỏi giường lục lạo một ít thức ăn nguội tanh để nhét vào cái dạ dày trống rỗng của mình. Có điều, nhu cầu hút thuốc của Tiêu Đồng càng ngày càng nhiều hơn, dường như không bao giờ anh không nghĩ đến thuốc và cũng không thể biết bao nhiêu là đủ cho sinh lý cũng như tâm lý của mình.

Anh và Âu Dương Lan Lan tiếp tục cãi nhau, so với trước kia thậm chí có phần thường xuyên hơn và cũng gay gắt hơn, không hề có ý nhượng bộ nhau, trừ trường hợp trong hộp thuốc không còn điếu nào, anh phải bám lấy Âu Dương Lan Lan mà đòi. Lúc ấy anh mới có một chút thân thiện, một chút tình cảm. Âu Dương Lan Lan chỉ đưa cho anh một điếu, không bao giờ đưa điếu thứ hai và những điếu thuốc ấy trở thành vũ khí để Âu Dương Lan Lan giành lấy chiến thắng, thành một bảo bối để điều chỉnh mối quan hệ giữa hai người.

Buổi sáng hôm ấy, Âu Dương Lan Lan lôi Tiêu Đồng ra khỏi chiếc ổ của mình. Cô ghé vào tai anh nói nhỏ:

- Chúng ta phải đi rồi, đến Lasha!

Tiêu Đồng chẳng có một chút hứng thú nào, nằm lại xuống giường, úp mặt xuống gối, nói:

- Anh không đi đâu cả, anh muốn ngủ. - Rồi như sực nhớ ra, anh nói tiếp - Em để hộp thuốc lại cho anh, mọi người định đi bao lâu?

Âu Dương Lan Lan chạy qua chạy lại sắp xếp đồ đạc rồi mang tất cả ra ngoài, bao gồm cả những vật lưu niệm mua tại đây cũng được cô cho tất cả vào một chiếc túi nhỏ, nói:

- Nếu anh dậy không nổi thì ở lại đây một mình vậy, chết ở đây cũng được. Mọi người cần phải đi, cần rời khỏi Tây Tạng rồi.

Như một viên đạn, Tiêu Đồng ngồi bật dậy giường, động tác sao mà nhanh và linh hoạt, run run hỏi:

- Chúng ta phải đi thật sao?

- Cuối cùng anh có đi hay không? - Âu Dương Lan Lan đứng ưỡn người, hỏi.

Tiêu Đồng lật đật bò xuống khỏi giường, vơ vội một số đồ đạc nhét vào va ly như thể là đang sợ mình sẽ bị bỏ lại nơi này. Trong đầu anh một ý nghĩ chợt thoáng qua: Không phải Lasha thì ắt phải là Bắc Kinh! Trong một giây, anh có cảm giác là mình sắp về với ngôi nhà của mình.

Âu Dương Lan Lan được ưu tiên ngồi ở ghế trước còn ba người đàn ông chen nhau trên chiếc băng sau, chiếc xe chậm chầm rời khỏi làng. Họ đi theo con đường hơn một tháng trước đã đưa mọi người đến đây, vượt qua một con sống cạn khô, qua thêm một hẻm núi rồi đi vào một vùng đất hoang vu dường như chưa hề có dấu chân người. Thi thoảng họ mới bắt gặp một vài chiếc lều lợp cỏ trống hoác, hoang phế; một vài cụm cây cỏ lưa thưa, khô héo. Không một bóng trâu bò, ngựa dê; cũng không có một bóng người. Chiếc xe lao thật nhanh bỏ lại đằng sau vùng cao nguyên hoang lương và hiu hắt ấy. Tiêu Đồng ngồi ngắc ngứ, chật chội giữa hai người đàn ông và xe thi thoảng phải dừng lại cho anh và Âu Dương Lan Lan nôn mửa. Âu Dương Lan Lan thì nôn ra những thức ăn đã đưa vào bụng khi sáng còn Tiêu Đồng thì nôn ra mật xanh mật vàng.

Cuối cùng thì họ cũng đến được thành phố Lasha.

Mọi người ở lại Lasha hai ngày. Lasha có nhiều địa điểm du lịch nổi tiếng nhưng họ chỉ đến thăm chùa Đại Chiêu và phố Bát Giác, ngày thứ ba đáp máy bay về Thành Đô. Khi máy bay đang lăn bánh trên đường băng, trái tim Tiêu Đồng đột nhiên đập mạnh và anh thầm đọc một câu kinh mà chính anh cũng không hiểu gì cả: “An mo ni ba mi mu!”. Trước đây, anh đã từng nghĩ là mình sẽ bỏ thây trên đất Tây Tạng hoang vu hẻo lánh này!

Rời khỏi sân bay Thành Đô, họ vội vàng đến ga tàu lửa, mua vội mấy vé rồi lên tàu mà Tiêu Đồng cũng chẳng biết là mình sẽ đi về đâu. Trong cuộc hành trình này, cả đoàn còn đổi tàu đến mấy lần; có điều hướng đi thì vẫn về phía nam theo hướng Quảng Đông. Tiêu Đồng cũng không nhớ là họ đã bao nhiêu lần đổi tàu và trải qua bao nhiêu đêm ngủ gà ngủ gật trên tàu. Cuộc hành trình quá dài khiến sức khỏe anh giảm sút, tinh thần anh mệt mỏi, ngày ngủ đêm thức. Tất cả đều đảo lộn đến độ anh không còn phân biệt nổi ngày hay đêm nữa, mỗi ngày anh phải ngồi tựa lưng vào thành toalet và giữ thật chặt tay vịn mà hút thuốc, đó là cách thức duy nhất để anh duy trì thể lực cho mình. Không biết mấy ngày đã qua, họ không còn đổi tàu nữa chỉ vì tất cả đã đến bên bờ biển.

Vừa dừng chân bên bờ biển, họ lại lên tiếp một con tàu khác, xuống ga, rồi lại lên một chiếc xe khách tồi tàn chạy theo một con đường vách đá dựng đứng một bên ngằn ngoèo lên xuống men theo bờ biển khoảng hai tiếng đồng hồ nữa. Ngồi trên xe, Tiêu Đồng nhận ra là họ không đến thành phố Quảng Châu hoa lệ mà con đường trước mắt anh càng ngày càng dẫn vào vùng núi đồi hoang vu hẻo lánh. Trong cơ thể anh, sức lực đã dần dần hồi phục, anh cảm thấy mình như được tiếp thêm sức sống. Sau những ngày dài trên trên cao nguyên tĩnh lặng, cuối cùng thì anh cũng đã về với biển xanh. Anh đã trông thấy những cánh rừng bạt ngàn, hớp được không khí đất trời phương nam đang vào xuân ấm áp. Màu xanh của cỏ cây và những làn sóng của biển cả như tiếp thêm dũng khí cho anh, niềm tin vào cuộc sống lại trỗi dậy. Anh nghĩ, miễn sao được an toàn trong lần trở về này, anh sẽ tiếp tục cai nghiện. Anh sẽ khỏe mạnh, vẫn tràn trề sức sống như ngày xưa để về với Bắc Kinh. Anh sẽ tiếp tục tự học những giáo trình đại học, sau đó sẽ ra nước ngoài tiếp tục con đường học vấn, học xong thì về với quê hương, trở thành một nhân tài mà bao nhiêu công ty, xí nghiệp muốn sở hữu và sống một cuộc sống bình thường chung quanh những người thân yêu của mình.

Đến chiều tối mọi người đến một làng nhỏ mà thoạt nhìn, ai cũng có thể nhận ra là nó rất nghèo. Núi và sông bao bọc chung quanh ngôi làng nhỏ này, phong cảnh vô cùng xinh đẹp nhưng giao thông có vẻ rất bất tiện, hầu như không có chợ, thi thoảng mới có thể thấy một vài căn nhà bán buôn lặt vặt và một tiệm cơm. Họ xuống xe ở đầu thôn, đưa tiền và nói lời cảm ơn đối với lái xe, đi bộ xuyên qua ngôi làng chỉ có một con đường duy nhất chạy chính giữa để về đến cuối làng. Trong bóng cây rậm rạp, Tiêu Đồng phát hiện ra một xưởng chế biến nhỏ với mấy gian nhà xưởng rách nát cùng một cột ống khói, có mấy chiếc xe con đang đậu ở giữa sân, trong đó có một chiếc Mercedes trông có vẻ khá mới. Những vật này đã làm cho bộ mặt của ngôi làng có nét hiện đại hơn bên cạnh vẻ nguyên sơ thời nguyên thủy của nó.

Toàn bộ gian xưởng trông có vẻ tồi tàn và rách rưới nhưng có điều, cột khói của nó vẫn đang tỏa những đụn khói đen sì. Bên bốn bức tường vây kín gian xưởng là những loài hoa dại tự nở rồi tự rụng, cành lá đã bị khói bụi bám đầy nên trở nên vàng vọt khô héo, chỉ còn lốm đốm một vài bông hoa màu đỏ bầm như miễn cưỡng khoe mình với thiên hạ trong mùa xuân. Bên ngoài những bức tường là một hàng cây thấp, cành lá cũng trơ gầy, tàn tạ. Tấm biển ngoài cổng có ghi “Xưởng chế biến hóa chất nông nghiệp thôn Tân Điền” có thể giải thích sự tồn tại kỳ dị của nó ở chốn này. Một người đàn ông trung niên trông có vẻ là ông chủ của xưởng hình như đã biết là mọi người sẽ đến, miệng nói một tràng khẩu âm tiếng Quảng Đông chào hỏi nhưng không nhiệt tình như ông chủ họ Chung ở Tây Tạng, không nói gì nhiều. Anh ta lẳng lặng đưa mọi người đến tiệm cơm duy nhất trong làng, gọi mấy món thức ăn và rượu. Bà chủ và nhân viên phục vụ trong tiệm cơm đều gọi anh ta là Xưởng trưởng Thạch. Anh ta giới thiệu đây là đoàn của ông chủ Tổng công ty, đến đây để kiểm tra công việc sản xuất, có lẽ là sẽ làm phiền bà chủ phục vụ lâu dài. Âu Dương Thiên uống rượu với người họ Thạch, vừa uống vừa ôn lại những chuyện quá khứ. Có điều trên gương mặt ai cũng lộ vẻ ảm đạm lẫn lo lắng.

Ban đêm, cả đoàn đều ngủ lại trong xưởng. Tiêu Đồng lắng nghe câu chuyện của họ và biết nơi này cách thành phố Sán Đầu không xa lắm và lấy làm lạ là với vị trí địa lý như vậy, tại sao ngôi làng này lại nghèo xác nghèo xơ như vậy. Mấy căn phòng trong xưởng thật đơn giản, mấy chiếc giường kê vội toàn bốc lên một mùi mốc meo, trên những bức tường ẩm thấp thì gián và đủ loại côn trùng khác bò lổn nhổn, so với ở Tây Tạng thì điều kiện sống ở đây tệ hại hơn nhiều. Trải qua rất nhiều những thử thách trong thời gian qua, Tiêu Đồng không hề để ý đến những khó khăn gian khổ của cuộc sống nhưng khi Âu Dương Thiên đến xem phòng ở của anh và Âu Dương Lan Lan như thế nào thì anh lại hỏi:

- Chúng ta sẽ ở đây trong bao lâu?

- Ở bao lâu là việc của tôi phải lo, cậu chỉ nên quan tâm chăm sóc Lan Lan! - Âu Dương Thiên lạnh lùng nói.

Tiêu Đồng không chịu thua, giọng của anh hùng hồn lắm:

- Ở đây vừa tối tăm vừa bẩn thỉu, Lan Lan đang có thai, e rằng sẽ không tốt cho sức khỏe.

Giọng điệu hùng hồn của Tiêu Đồng là do anh ỷ lại vào vị trí của Lan Lan cũng như đứa cháu ngoại của Âu Dương Thiên trong tương lai khiến lão trầm ngâm khá lâu nhưng cuối cùng thì không nói gì, lẳng lặng đứng giữa phòng. Âu Dương Lan Lan cũng được đà nói thêm, rằng sức khỏe Tiêu Đồng không được tốt, nếu ở đây lâu ngày nhất định anh sẽ mang bệnh. Cuối cùng thì Âu Dương Thiên thở dài nói:

- Để bố tính toán xem, nhưng có lẽ không thể đi ngay lập tức được đâu.

Đến khuya thì theo sự hướng dẫn của lão Thạch, mọi người lục tục chuyển phòng. Thực ra thì cũng chuyển qua chuyển lại lẩn quẩn trong mấy căn phòng bé tẹo ấy mà thôi. Tiêu Đồng ngầm quan sát và cảm thấy ngạc nhiên là tất cả những thiết bị ở đây đều rất đơn giản, phân bố rất đỗi lộn xộn và hầu như không tìm thấy bất cứ một chiếc điện thoại nào trong tất cả các phòng. Thi thoảng lão Thạch cũng có gọi đi đâu đó nhưng đều dùng điện thoại di động. Khi lên giường chuẩn bị ngủ, Âu Dương Lan Lan mới nói cho Tiêu Đồng biết là phân xưởng này chỉ chế biến một loại vật phẩm duy nhất. Đó chính là điều chế ma túy thành heroin tinh chất!

- Em mới biết điều này tối nay, là Kiến Quân nói. - Âu Dương Lan Lan nằm cuộn trong lòng Tiêu Đồng, thủ thỉ - Lão Thạch vốn nhận hàng từ bố em, sau đó chế biến và vận chuyển sang Hồng Kông và từ đó tuồn vào các nước trên thế giới.

Giọng Âu Dương Lan Lan hết sức bình thản nhưng với Tiêu Đồng thì nó chẳng khác nào sét đánh bên tai. Anh run run hỏi:

- Lão Thạch sao lại gan tày trời như vậy, giữa thanh thiên bạch nhật như thế nào lại dám đặt một xưởng chế biến cái thứ của nợ chết người ấy?

Âu Dương Lan Lan lại chẳng lấy gì làm kỳ, lại làm ra vẻ rất am hiểu sự đời nói:

- Thế cho nên lão Thạch mới đặt cái xưởng ở nơi thâm sơn cùng cốc nghèo rớt mồng tơi như thế này, mấy ai chú ý đến cái xưởng chế biến hóa chất nông nghiệp này làm gì. Còn nông dân ở đây thì chỉ cần đưa cho họ một ít tiền và bảo là thuê đất sản xuất trong một thời gian, ai mà chẳng cảm thấy vừa lòng? Họ cũng chẳng hiếu biết gì về hóa chất. Lão Thạch lại là người đã từng tốt nghiệp đại học ngành Hóa học, chuyện tinh chế ma túy đối với lão gần như là chuyên nghiệp, lại có người cung cấp và tiêu thụ hàng, còn gì tốt hơn?

Tiêu Đồng thấy sống lưng mình phát lạnh, hỏi tiếp:

- Có phải bố em định ở lại đây luôn để cùng với lão Thạch mở rộng xưởng chế biến này không?

- Không. Lúc này cảnh sát đang tìm chúng ta, chúng ta đi Tây Tạng rồi về đây chẳng qua là đang trốn tránh mà thôi - Gương mặt Âu Dương Lan Lan ra chiều tự lự - Mà cũng lạ, mấy năm trước đây, công việc làm ăn của bố em suôn sẻ lắm, không ngờ năm ngoái lại bị mấy vố liền. Theo lời Kiến Quân thì bố em đã mất ở Vân Nam đến mấy triệu đồng, rồi chuyện ở khách sạn tại Long Khánh Hiệp, vừa mới định giao hàng thì công an ập tới, may mà hàng được giấu kỹ nên không bị họ tóm được, rồi lần này nữa, lão Viên bị tóm ở Thiên Tân. Không biết là sơ hở ở chỗ nào nữa? Mấy năm hoành hành thiên hạ, làm gì được nấy, còn bây giờ thì trốn đông chạy tây, đúng là không biết là do đâu. Vừa rồi, Kiến Quân có nói chuyện với em, đôi mắt của anh ta đỏ rực lên. Anh ta nói, bố em định đi Hồng Kông, bên ấy bố em còn có Công ty Thiên Lam do một người Hồng Kông đứng ra thay mặt bố em làm chủ. Bố em đã đồng ý với đối tác bên Hồng Kông là xuất cho họ một chuyến hàng nữa, sau đó là theo thuyền của họ sang bên ấy luôn. Đến Hồng Kông rồi hãy tính chuyện đi sang nước khác, không thành vấn đề nữa.

Âu Dương Lan Lan vừa nói vừa vuốt ve thân thể Tiêu Đồng. Anh biết là cô đang có nhu cầu quan hệ nhưng giả vờ không để ý, chuyển tư thế nằm và cố đặt ra câu hỏi để cho cô quên nhu cầu ấy đi:

- Thế chúng ta sẽ ở đây trong bao lâu?

Âu Dương Lan Lan dùng sức kéo anh nằm quay trở lại, nói trong hơi thở gấp gáp:

- Anh vội à, chẳng bao lâu nữa đâu.

Tiêu Đồng lại quay lưng lại theo tư thế cũ, nói:

- Nếu thời gian ở đây lâu, anh lại muốn bỏ thuốc lần nữa xem sao.

Động tác của Âu Dương Lan Lan càng trở nên mạnh bạo hơn, cố nói cho qua chuyện:

- Chờ ra nước ngoài hẵng hay, đừng tự hành hạ mình nữa.

Tiêu Đồng cương quyết gạt mạnh tay Âu Dương Lan Lan ra, nói:

- Em đừng làm phiền anh nữa, anh đã quyết định rồi. Bắt đầu từ hôm nay anh sẽ không hút nữa, em đừng làm cho anh mất sức.

Âu Dương Lan Lan sững sờ giây lát rồi bất thần vung tay tát mạnh vào mặt Tiêu Đồng, nói một cách hằn học:

- Em hận anh! Anh đừng lợi dụng chuyện cai nghiện để mà lạnh nhạt với em, anh tưởng là em không nhận ra tâm địa của anh sao? Em đã khổ sở bao nhiêu mới giúp được anh tránh xa nó, quay mặt đi là anh mở miệng hỏi thuốc ở Kiến Quân. Anh muốn cai thì tự mà cai lấy!

Tiêu Đồng trừng mắt nhìn cô, nói như một lời thề:

- Kiến Quân là đồ chó chết, hắn muốn hủy hoại cuộc đời anh. Em cũng muốn hủy hoại anh, anh chính là kẻ bị hại. Lần này anh sẽ cai nghiện để em xem. Hãy mở mắt ra mà xem nhé!

Âu Dương Lan Lan căm hận nhìn Tiêu Đồng một lát rồi quay lưng lại phía anh như không muốn tranh cãi nữa. Tiêu Đồng tắt đèn, nhắm mắt. Giường quá chật, chỉ cần trở mình là anh đụng phải Âu Dương Lan Lan. Mỗi lần như vậy, cô lại gắt lên: Đừng động vào tôi! Trong bóng đêm, Tiêu Đồng lên tiếng, giọng anh đã trở nên ôn hòa hơn:

- Anh đang nghĩ cho em. Lúc này em đang có mang, chúng ta lại làm chuyện ấy thì e rằng sẽ ảnh hưởng đến em và cả con nữa.

- Anh đừng có giả tình giả nghĩa nữa. Nếu anh quan tâm đến em và con, anh đã không đối xử như thế với em mà phải làm cho em sống vui vẻ mới đúng.

- Anh phải làm sao để cho em vui vẻ. Em muốn anh làm gì, anh sẽ làm như vậy, nhất thiết phải theo đúng ý em, có phải thế không?

- Chí ít thì anh cũng làm cho em được thỏa mãn chứ!

Tiêu Đồng ngồi dậy và kéo Âu Dương Lan Lan quay về phía mình, nói:

- Được rồi, đêm nay anh sẽ làm cho em thỏa mãn, làm cho em khoan khoái... Nhưng em hãy đồng ý với anh một chuyện..., em... nạo thai đi nhé!

Âu Dương Lan Lan sững sờ nhìn Tiêu Đồng, nói:

- Tiêu Đồng, em không hiểu nổi anh nữa, cuối cùng thì anh có yêu em chút nào không?

Tiêu Đồng lại nằm xuống giường, không nói năng gì nữa. Đêm nay anh lại tiếp tục chung giường với một người con gái mà anh không yêu trong một căn phòng tồi tàn chật chội. Anh cảm thấy những ngày đã qua và những ngày sắp tới, anh đã sống chẳng khác gì trong địa ngục trần gian. Anh không dám mơ ước về cuộc sống với người con gái mà anh yêu trong tương lai nữa, bởi ngoài nhu cầu về ma túy ra anh còn có đứa con trong bụng Âu Dương Lan Lan. Anh lờ mờ nhận ra là mình phải có trách nhiệm với nó cho dù trước sau anh vẫn căm thù Âu Dương Thiên và cả Âu Dương Lan Lan.

Gió đêm rất lạnh. Khi Tiêu Đồng chưa kịp chìm trong giấc ngủ thì cơn nghiện đột nhiên kéo đến. Anh cắn răng chịu đựng, trăn qua trở lại trên giường. Anh gọi Âu Dương Lan Lan, van nài cô hãy trói anh lại nhưng cô lại không quan tâm, nói: Không phải là anh có ý chí, có nghị lực sao? Không phải là anh đã nói là anh sẽ tự cai nghiện để cho em thấy sao? Thì em đang xem đây, chúc anh thành công!

Đã nửa đêm nhưng không ai chợp mắt được cả, một người thì khổ đau rên siết, một người thì ra vẻ bàng quan, ngấm ngầm thách đố nhau. Đến khi trời sáng thì Tiêu Đồng đã sức cùng lực kiệt, bắt đầu van xin Âu Dương Lan Lan hãy cho mình một điếu thuốc. Lần quyết tâm này của anh coi như chỉ được thử thách trong một thời gian ngắn và cuối cùng đã thất bại hoàn toàn.

Âu Dương Lan Lan đưa thuốc cho anh, không che giấu được một vẻ đắc ý trên mặt.

Hút xong điếu thuốc, Tiêu Đồng nằm mê man cho đến trưa mới tỉnh dậy, sắc mặt xanh tái, nằm im trên giường không nói năng gì. Hình như để chuộc lỗi, Âu Dương Lan Lan kéo anh đến chỗ Âu Dương Thiên hỏi tiền để hai người đi ăn cơm trưa ở tiệm ăn trong thôn.

- Xưởng trưởng Thạch đã bảo người làm cơm, mọi người đều vừa ăn cơm ở đây xong, hai đứa không được khác với mọi người. - Âu Dương Thiên nói.

- Con đã thấy mâm cơm ấy rồi, chẳng ra gì, làm sao ăn nổi. Suốt đêm qua chúng con không ngủ được, cần phải bồi dưỡng thêm. - Âu Dương Lan Lan nằn nì.

- Số tiền mặt mang theo lần này dùng đã gần hết rồi, lại không dám dùng thẻ tín dụng. - Âu Dương Thiên nói - Chúng ta ở đây trong bao lâu khó lòng mà nói trước được, do vậy con tiêu tiền cũng phải hạn chế, không được như trước nữa đâu.

Lão Hoàng ngồi bên cạnh nói chen vào:

- Lan Lan à, không phải là cô đã mang theo mười nghìn đô la Mỹ hay sao. Đây là khu kinh tế mở ven duyên hải, cho dù người dân ở đây có đần độn gì thì cũng nhận ra đồng đô la Mỹ đấy!

Nhớ đến mười nghìn đô la, Âu Dương Lan Lan đưa mắt nhìn Tiêu Đồng. Anh cúi đầu nói:

- Thôi thì ăn cơm ở đây cũng được, không cần phải ra ngoài đâu, tốn tiền.

Không biết là do thói ương bướng hay là cơn thèm ăn nổi lên mà Âu Dương Lan Lan lại cau mày nói với Tiêu Đồng:

- Hay là chúng ta dùng tiền của anh vậy, không phải là em thèm ăn đâu nhưng anh cũng đừng giữ tiền như một lão địa chủ keo kiệt ngày xưa như vậy.

Tiêu Đồng vẫn không muốn động đến số tiền ấy vì chỉ có số tiền ấy mới có thể hoàn thành tâm nguyện đưa Khánh Xuân và bố ra nước ngoài một lần. Như một kẻ keo kiệt, anh nói:

- Anh không đi ăn ngoài nữa. Anh không muốn dùng số tiền ấy một cách phung phí vô bổ đâu.

Kiến Quân chen vào:

- Tình hình chi tiêu lúc này đã bắt đầu khó khăn, có lẽ là tiền của ai mặc kệ, tất cả phải xem như là của chung.

Lời Kiến Quân như làm Âu Dương Thiên sực tỉnh, lão hỏi Tiêu Đồng:

- Cuối cùng thì Lan Lan đã đưa cho cậu bao nhiêu tiền?

- Bao nhiêu cũng là tiền của tôi, không quan hệ gì đến mọi người. - Tiêu Đồng nói.

- Đã đến nước này rồi mà còn phân biệt của anh của tôi. Khi cậu đến nhà tôi mỗi ngày, nào ăn nào uống, tôi không hề xử tệ với cậu, Lan Lan cũng đã tốn rất nhiều tiền vì cậu, bây giờ cậu lại giữ bo bo làm của riêng sao?

Tiêu Đồng liếc mắt nhìn Âu Dương Lan Lan:

- Bác hãy hỏi Lan Lan. Cô ấy đã làm cháu trở thành kẻ khuynh gia bại sản.

Kiến Quân bước đến chộp cổ Tiêu Đồng:

- Không nói nhiều lời nữa, mau đưa tiền ra đây!

Tiêu Đồng giãy giụa, la lên:

- Mẹ kiếp, anh hãy bỏ tay ra. Anh mà không bỏ ra thì đừng có mà hối hận đấy!

Âu Dương Thiên quát lớn:

- Thôi! - Lão đưa mắt nhìn Lan Lan, nói - Mãy hãy nhìn đứa con trai mà mày đã tự chọn đi!

Nói xong, lão hằm hằm quay vào trong nhà.

Kiến Quân hậm hực bỏ tay ra, cắm đầu đi thẳng. Lão Hoàng cũng bĩu môi một cách khinh bỉ đi ra cửa. Âu Dương Lan Lan có vẻ xấu hổ, nói:

- Đúng là trước đây tôi không thể phát hiện ra anh lại là kẻ hám tiền đến như vậy. Có phải là anh chưa trông thấy tiền nhiều đến thế bao giờ, đúng không? Anh làm tôi xấu hổ quá đi mất! Có lẽ nào anh lại nghĩ là sau này tôi không có tiền để trả lại cho anh? Vả lại, anh lại phân biệt rạch ròi về tiền bạc với tôi như vậy, anh không sợ là lão Hoàng và Kiến Quân coi thường tôi sao? Anh không nghe thấy lời bố tôi vừa nói sao? Anh có cảm thấy nó quá khó nghe không?

- Tôi không muốn đi ăn mà thôi. - Tiêu Đồng nói.

- Nhưng tôi thì muốn. - Âu Dương Lan Lan gào lên - Tôi đang mang thai, tôi cần phải bồi dưỡng, sao anh lại không hiểu một chút lý lẽ nào cả thế?

- Thật ra thì cô cũng chỉ vì thèm ăn mà thôi. - Tiêu Đồng nói - Ở vùng nông thôn lạc hậu này, cô không sinh đẻ nổi đâu.

- Tôi không phải vì tôi mà là vì con tôi, vì con anh. Ngay cả con mà anh cũng chẳng có một chút tình thương. Anh không cần nó, đúng không?

Lúc này Tiêu Đồng đã đuối lý, cộng thêm với một chút xấu hổ khiến anh trở nên ăn nói bạt mạng, gào lên:

- Tôi đã nói rồi, tôi không cần con, tôi không cần đứa trẻ này!

Lời anh vừa dứt thì một trận chửi bới lẫn nhau. Chuyện hai người cãi nhau chửi nhau đã thành cơm bữa nên không ai tới khuyên giải, cũng chẳng ai hơi đâu mà bênh vực cho Âu Dương Lan Lan. Chửi vẫn không hết tức, Âu Dương Lan Lan vừa khóc vừa bỏ chạy khỏi nhà, Trong nhà chỉ còn mỗi Tiêu Đồng.

Đây là nơi lão Thạch ăn ngủ nhưng lại giống như văn phòng làm việc. Trong phòng có kê một chiếc giường đơn, một chiếc bàn và một chiếc ghế, trong góc phòng còn có một tủ hồ chứa giấy tờ lộn xộn. Nói chung mọi vật trông thật đơn giản. Tiêu Đồng thấy Âu Dương Thiên, lão Thạch cùng với lão Hoàng và Kiến Quân đang đứng chụm vào nhau bàn tán chuyện gì đó thì không muốn ra ngoài tí nào, bèn ngồi xuống chiếc ghế. Một vật đen đen nằm trên bàn đập vào mắt khiến mắt anh như hoa đi - Rõ ràng đó là một chiếc điện thoại di động - Chiếc điện thoại của lão Thạch!

Tiêu Đồng cảm thấy toàn thân mình phát lạnh, liếc mắt nhìn qua cửa sổ. Mọi người vẫn đang nói chuyện rất say sưa. Anh cầm chiếc điện thoại lên, giả vờ như ngắm nghía nhưng đôi mắt lại liếc nhìn ra phía bên ngoài. Không một ai chú ý đến anh. Bên ngoài sáng trưng, bên trong phòng thì tối tăm, có lẽ họ không thể nào nhìn thấy những động tác của anh. Anh nghĩ, mọi việc không thể chậm trễ, đây là cơ hội duy nhất cho anh trong vòng hai tháng nay. Anh run run mở máy và ấn vào bàn phím, tiếng bàn phím kêu làm tim anh như muốn nhảy ra ngoài. Anh bấm số hai lần nhưng đều bấm sai, lần thứ nhất không bấm mã vùng Bắc Kinh, lần thứ hai thì lộn số. Cuối cùng thì tiếng máy nhà Khánh Xuân đã vang lên, một hồi, hai hồi..., không ai nhận máy. Anh đột nhiên nghĩ ra, lúc này là giữa trưa, Khánh Xuân không thể có mặt ở nhà. Anh định tắt thì không ngờ lại có ai đó nhận điện thoại, vừa nghe thấy tiếng nói quen thuộc trong máy, tim anh đã đập rộn lên.

- Alô, là bác Âu phải không?

- Anh tìm ai?

Rõ ràng là bố Khánh Xuân không nghe rõ tiếng của anh.

- Bác ơi, cháu là Tiêu Đồng!

- Tiêu Đồng? Cháu đã về rồi sao? Cháu ở đâu. Alô, cháu nói to một tí, bác không nghe gì cả.

Tiêu Đồng nào dám nói to.

- Cháu đang ở Quảng Đông. Bác nói với Khánh Xuân, cháu ở Quảng Đông, hình như là huyện Lâm Tây, thôn Tân Điền, bác nhớ chưa?

Tiếng tút tút vang lên trong ống nghe, Tiêu Đồng hạ giọng alô mấy tiếng nhưng không nghe thấy gì nữa. Anh bấm máy gọi tiếp, lần này thì gọi đến phòng làm việc của Khánh Xuân. Anh hồi hộp nghe tiếng chuông kêu rộn ràng trong ống nghe, không biết là vì khát vọng được báo cáo tin tức hay là khát vọng được nghe thấy tiếng nói của Khánh Xuân. Nhưng tiếng chuông vẫn cứ kéo dài, không có ai nhận máy. Lúc này anh không thể không tắt máy vì đã trông thấy Kiến Quân đang đến gần và đẩy cửa phòng bước vào. Kiến Quân nhìn thẳng vào mặt Tiêu Đồng. Anh biết mặt mình lúc này không hề tự nhiên, rất may là gã chẳng hề mở miệng, chỉ cầm lấy gói thuốc lá trên bàn, vừa đánh lửa vừa đi ra. Tiêu Đồng thở hắt một hơi, lúc này anh mới đặt chiếc điện thoại giấu trong tay lên bàn. Sau đó lão Thạch cũng vào phòng, mở cửa tủ giấy tờ lôi ra một bao gì đó rồi khóa lại, cầm lấy chiếc điện thoại rồi rời khỏi phòng.

Tất cả đều đã trở lại bình thường, trong nhà ngoài vườn đều yên tĩnh như mọi ngày, mọi người hình như đều đã tản mác về các gian xưởng. Cơ hội đến quá đột ngột và có thể chưa chắc đã có hiệu quả gì nhưng lại là lần đầu tiên sau một thời gian dài, từ trong hang cọp cách xa hàng nghìn cây số, Tiêu Đồng lại được nghe thấy một giọng nói thân thương và rõ ràng, giọng nói ấy đã cổ vũ anh, tiếp thêm sức mạnh cho anh và đem lại cho anh một tia hy vọng. Anh vô cùng hưng phấn nghĩ thầm, cuối cùng thì cơ hội cũng đã đến với mình, còn sau này liệu cơ hội như thế còn đến nữa hay không? Anh hoàn toàn không thể trả lời cho chính mình.

Sau khi về phòng, Âu Dương Lan Lan nằm dài trên giường, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ và hình như vẫn còn đang giận dỗi nên nghe thấy tiếng mở cửa phòng, cô không hề liếc nhìn. Tiêu Đồng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cửa ra vào, lên tiếng làm lành:

- Em vẫn còn giận anh sao? Hay là dậy đi, chúng ta đi kiếm chút gì ăn vậy. Tối nay anh lại đưa em đi, anh mời em, được không?

Âu Dương Lan Lan dường như không nghe thấy lời anh, cũng chẳng có ý định đi ăn cơm nữa. Không khí nặng nề giữa hai người kéo dài cho đến tối mới dịu đi. Cô vẫn đến Âu Dương Thiên để xin tiền vì biết ở đây mà đưa tờ một trăm đô la Mỹ ra để ăn một bữa cơm là chẳng tiện chút nào. Khi cô hỏi tiền, nét mặt lão Hoàng và Kiến Quân đều lộ vẻ bất mãn. Kiến Quân nói, Lan Lan đang mang thai, được hưởng chế độ dinh dưỡng đãi ngộ hơn một tí cũng là lẽ thường tình, còn Tiêu Đồng, cậu ta dựa vào cái gì mà ăn theo cô. Cậu ta hút thuốc thì có liên quan quái gì đến chuyện ăn uống, ngay cả ông chủ cũng không nghĩ đến chuyện ăn ngon trong lúc này thì cậu ta có quyền gì. Âu Dương Thiên xua tay nói, Thôi mà, cứ coi là Tiêu Đồng đưa Lan Lan đi vậy.

Tiêu Đồng đưa Âu Dương Lan Lan đến tiệm cơm trong làng ăn tối. Để tránh nói chuyện với cô, Tiêu Đồng bắt chuyện với bà chủ quán. Anh hỏi, ngoài tiệm cơm và mấy quầy bán tạp hóa ra, ở đây còn có những gì nữa? Có hiệu sách, có thư viện không? Có quán karaoke không? Có bưu điện không? Có ti vi không? Hình như ở đây không có điện thoại thì phải? Tiêu Đồng đưa ra một loạt các câu hỏi về đủ thứ nhưng mục tiêu cuối cùng của anh là hỏi bưu điện và điện thoại. Bà chủ cố gắng vận dụng vốn từ phổ thông ít ỏi của mình để trả lời một cách đại khái những câu hỏi của Tiêu Đồng. Tuy nghe câu được câu mất nhưng anh cũng nhận ra một cách đại khái rằng, ở đây không có bất cứ những gì như anh vừa hỏi.

Buổi trưa ngày hôm sau, mọi người cùng ăn cơm với công nhân trong xưởng, một bữa cơm đạm bạc đến độ khó nuốt. Đến tối, Âu Dương Lan Lan lại kéo Tiêu Đồng đến tiệm cơm. Đương nhiên là cô không thể gọi món ăn một cách tùy thích như lúc còn ở Bắc Kinh. Cô chỉ gọi vài ba món ăn rất phổ thông, chủ yếu là hợp khẩu vị chứ không hề đắt đỏ. Như vậy, một bữa cơm của hai người cũng không đáng bao nhiêu tiền. Chẳng hạn tối hôm qua, họ gọi hai đĩa thức ăn, một bát canh và hai chai Coca Cola nhưng cũng chỉ tốn hai mươi đồng.

Mùa xuân ở phương nam, buổi tối đến rất sớm. Bảy giờ tối, ánh hoàng hôn cuối cùng cũng đã tắt trên con đường duy nhất chạy xuyên qua giữa làng. Chỉ có quán cơm và một vài quán tạp hóa là chong những ngọn đèn bão rất sáng. Ánh sáng chiếu xuống mặt đường đất làm cho nó càng lộ rõ sự gồ ghề và sự bẩn thỉu của bụi đất. Trong quán lại có thêm một đôi thanh niên nam nữ đến ăn cơm, ồn ào đon đả ngồi xuống ghế rồi gọi thịt gọi rượu, trước cửa quán có một chiếc xe chở hàng loại vừa đang đỗ. Làng này thường ngày vẫn có những chiếc xe chở hàng chạy ngang qua, lái xe thi thoảng cũng ghé vào quán ăn cơm, thậm chí có khi còn thuê chỗ ngủ qua đêm. Gã thanh niên nói khẩu âm Quảng Châu đặc sệt, nói nhiều. Còn cô gái thì rất ít nói, mặt thường cúi xuống. Tiêu Đồng vô tình đưa mắt liếc nhìn và nếu Âu Dương Lan Lan để ý, cô có thể nhận ra đôi mắt của anh như dại đi, đứng tròng và thiếu chút nữa thì anh đã buột mồm kêu lên thành tiếng.

Cô gái ấy chính là Âu Khánh Xuân!

Hình như Tiêu Đồng không tin vào chính đôi mắt của mình nữa. Có phải là thời gian xa cách quá lâu và nỗi nhớ nhung đã khiến anh đang chìm trong ảo giác. Người đẹp trong thiên hạ này đa phần đều giống nhau ở một số điểm nào đó. Vậy thì người con gái đang ngồi trước mặt anh đây chỉ là giống Khánh Xuân mà không phải là Khánh Xuân? Âu Dương Lan Lan đã phát hiện ra đôi mắt thất thần của anh nên ngoái đầu nhìn lại phía sau rồi dùng đũa gõ mạnh lên mặt bàn, hờn dỗi nói:

- Này, anh nhìn cái gì thế? Làm như chưa bao giờ trông thấy phụ nữ đẹp thì phải?

Đến lúc ấy Tiêu Đồng mới tỉnh trí trở lại, cúi đầu ăn cơm, đôi chân run rẩy và hình như mồ hôi đang túa ra ướt đầm cả bàn chân. Âu Dương Lan Lan tiếp tục cằn nhằn:

- Thảo nào anh không còn chút hứng thú nào đối với em cả. Thì ra anh cũng chỉ là một anh chàng hám gái, trông thấy gái đẹp là tròn mắt lên.

Tiêu Đồng thấy Âu Dương Lan Lan cao giọng thì sợ Khánh Xuân nghe thấy và sinh hiểu lầm, hạ giọng thì thầm:

- Em nói gì mà khó nghe đến như vậy!

- Lần trước ở Tây Tạng anh cũng quấn lấy cô gái ở bưu điện. Từ đó mà thấy, ngay cả các cô gái dân tộc thiểu số cũng đủ sức để gây hứng thú cho anh. - Âu Dương Lan Lan cay cú nói.

Hình như thính giác của Tiêu Đồng đã bị tiếng tim đập thình thịch che lấp mất nên anh không nghe rõ lời Âu Dương Lan Lan. Anh cúi đầu im lặng ăn cơm, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào mấy đĩa thức ăn bày trên bàn, không liếc nhìn về phía cô gái nữa nhưng niềm tin đó chính là Khánh Xuân càng lúc càng lớn dần trong anh. Cô đã thay đổi cách ăn mặc và trang điểm, hóa trang giống như một sinh viên đang đi nhờ xe nhưng có điều động tác, cử chỉ của cô đều vô cùng thân thiết với Tiêu Đồng. Anh nghĩ: Đúng là cô ấy từ trên trời rơi xuống!

Món canh đã được mang ra. Đó là món canh trứng muối nấu lẫn với cá. Tiêu Đồng biết Âu Dương Lan Lan không thích rau, chỉ quan tâm đến những món canh có chất bổ dưỡng thế này, do vậy mà anh giả vờ xoa bụng, nói:

- Không xong rồi, anh cần phải đi toalet đây, hình như anh có một chút sình bụng thì phải.

- Có phải là anh không quen với thủy thổ ở đây chăng, đi đi, anh có giấy đó không? - Âu Dương Lan Lan nói.

Tiêu Đồng cố ý hỏi thật to: Bà chủ ơi, toalet ở chỗ nào? Có giấy vệ sinh không? Gọi xong, anh đứng dậy đi ngang qua một bên vai Khánh Xuân, đi ra phía sau của phòng ăn. Ở đó có một khu toalet được xây khá kín đáo nhưng không hề phân biệt gian nào cho nam, gian nào cho nữ. Chung quanh tối om, những âm thanh từ phòng ăn hình như đã vang lên từ rất xa, mấy cây cổ thụ đứng im lìm vì không có gió. Anh quan sát chung quanh, không thấy bóng người nào bèn đứng dưới một gốc cây có ý chờ đợi.

Hai phút sau, quả nhiên có người bước nhẹ đến, có thể nhận ra đó là tiếng bước chân quen thuộc của Khánh Xuân. Cuối cùng thì hai người đã được đứng gần bên nhau, rất gần, gần đến độ có thể nhìn thấy từng nét trên khuôn mặt của nhau mặc dù trời rất tối. Tiêu Đồng thấy Khánh Xuân có vẻ bình tĩnh, không quá xúc động như anh tưởng tượng. Cô thì thầm:

- Tiêu Đồng, tôi vui mừng vì còn có thể gặp lại cậu.

Lúc này Tiêu Đồng muốn nói rất nhiều nhưng anh cố gắng kiềm giữ, chỉ nói một câu:

- Bọn họ ở phía đông thôn, trong xưởng chế biến hóa chất Tân Điền.

- Có Âu Dương Thiên không?

- Có, ngoài ra còn có lão Hoàng trợ lý và gã lái xe Kiến Quân. Trong xưởng còn có một người họ Thạch, là đồng bọn với Âu Dương Thiên.

- Rất có thể tối nay chúng tôi sẽ ra tay bắt chúng. Cậu hãy chuẩn bị, đừng để cho bọn chúng hại cậu. Lúc ấy, cậu cứ nằm im trên đất đừng động đậy gì cả là được.

- Được rồi. - Tiêu Đồng gật đầu và biết thời gian tù ngục của mình đã sắp sửa kết thúc. Hai tháng vừa rồi, nói chính xác hơn là gần một năm qua, anh chờ đợi giây phút cuối cùng này, giống như thầy trò Đường Tăng phải trải qua tám một tai nạn mới hoàn thành công đức một cách viên mãn. Anh không thể hình dung nổi tâm trạng của mình lúc này suy cho cùng là hưng phấn hay là mỏi mệt, nói:

- Nếu mọi người đến chậm khoảng hai ngày thì có lẽ đã muộn. Âu Dương Thiên đã định xuất một lô hàng nữa cho lão Thạch đi theo đường biển đến Hồng Kông, đồng thời cũng theo chiếc thuyền đó mà sang bên ấy.

Hình như Khánh Xuân rất chú ý đến tin tức sốt dẻo này, hỏi:

- Chúng có nói là ngày nào sẽ giao nhận hàng với đối tác Hồng Kông hay không? Giao hàng ở địa điểm nào?

- Tôi không biết được nhưng hình như cũng chỉ vài ngày nữa mà thôi.

Khánh Xuân suy nghĩ một lát rồi nói:

- Tiêu Đồng, cậu hãy nhớ là theo đúng kế hoạch của chúng tôi. Đêm nay cậu cứ chuẩn bị sẵn, nhưng nếu đêm nay chúng tôi chưa ra tay, cậu hãy tìm mọi cách tìm hiểu về chiếc thuyền bên phía Hồng Kông nhé. Tôi sẽ có cách để liên lạc với cậu, hãy nhớ kỹ số điện thoại này: 65007852, là số máy thuộc vùng Quảng Châu, mã vùng của Quảng Châu là 020. Nếu có chuyện khẩn cấp, cậu tìm cách gọi vào số máy này, xưng tên Tiêu Đồng là được. Nhớ số điện thoại chưa?

- Nhớ rồi, 65007852!

- Cậu mau quay vào đi. - Khánh Xuân nắm lấy bàn tay Tiêu Đồng bóp thật chặt - Nhớ là phải tự bảo vệ mình!

Cuộc gặp gỡ mà Tiêu Đồng đã trông chờ trong hai tháng qua diễn ra vô cùng nhanh chóng. Anh bồi hồi nắm lấy bàn tay Khánh Xuân. Bàn tay ấy chẳng khác với bàn tay nắm lấy tay anh để đưa vào nhà vệ sinh lần đầu tiên khi anh nắm trong bệnh viện, mềm mại nhưng đầy sức lực. Khi Khánh Xuân định rút tay về thì đột nhiên Tiêu Đồng ôm choàng lấy cô, nước mắt anh ứa ra, nói:

- Khánh Xuân ơi, tôi nhớ chị đến phát điên phát rồ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.