“À khoan"
"Trừ cậu nửa tháng lương rút kinh nghiệm.”
‘Dạ dạ”
Nửa tháng hay một tháng cũng được. Chỉ cần không mất việc là được. Không biết là thiên thần nơi nào đã cứu tôi nhưng tôi xin đa tại, đa tạ.
An Tuệ Mẫn ở nhà không biết sao lại hắt xì mấy lần.
“Lạ quá, có ai nhắc đến mình sao?”
Từ khi cô đã lành hẳn thì Cung Thần Vũ bắt đầu giở trò trên người cô. Ví dụ như hôm nay...
“Tuệ Mẫn”
Cung Thần Vũ từ trong phong tắm nói vọng ra
“Anh quên mang khăn tắm.”
An Tuệ Mẫn đang tập trung giải bài tập nghe anh gọi liền không nghĩ nhiều chạy đi lấy khăn đưa cho anh.
“Của anh đây.”
Cửa vừa hé ra, An Tuệ Mẫn liền bị Cung Thần Vũ kéo vào phòng tắm. Anh đè cô lên tắm cửa mà hôn.
An Tuệ Mẫn có chút giận mình nhưng cũng không biết làm sao trốn được liền đứng đó chịu trận.
Sau khi hôn cô thỏa thích mời rời môi cô. Lúc này mặt cô đỏ lên vì ngại vì khó thở. Cô thấy anh đang cười gian xảo liền nhanh tay đặt khăn tắm lên tay anh rồi đi ra ngoài.
Cung Thần Vũ biết cô bất mãn nhưng không nói ra, trông thật dễ thương.
“Thần Vũ đáng ghét, rõ ràng không có quên khăn vậy mà còn....”
Lúc nãy cô có nhìn thấy anh đã tắm xong, con không biết ngượng chỉ quấn một cái khăn tắm ngang hông.
Cung Thần Vũ không vội thân mật với cô. Anh biết cả cô và anh đều có cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-khong-buong-tay/2919943/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.