An Tuệ Mẫn có một tháng để chờ kết quả. Thời gian này cô không làm gì nên thường hay đến công ty ngồi chơi với Cung Thần Vũ.
Thật ra là nhìn anh làm việc. Nhưng bộ dạng này vẫn là quá thu hút ánh nhìn.
Cung Thần Vũ ngẩn đầu nhìn thấy cô đang nhìn anh đến ngây ra nên bèn trêu cô
“Tuệ Mẫn, thèm ăn anh đến vậy?”
“Hả, anh nói gì vậy?!”
“Chảy cả nước miếng”
An Tuệ Mẫn giật mình đưa tay lên liền biết là bị anh lừa
“Anh, anh đáng ghét”
“Hahha”
“Anh còn cười”
“Reng.....” An Tuệ Mẫn nhận được điện thoại liền nhanh chóng bắt máy rất vui vẻ
“Dạ con nghe ạ.”
“....”
“Dạ con đang ở công ty.”
“.....”
“Dạ con xuống ngay.”
Nhìn thấy cô hào hứng dọn đồ Cung Thần Vũ lên tiếng hỏi
“Là mẹ à?!”
“Dạ. Mẹ đến đón em đi dạo một chút.”
À đi dạo. Cung Thần Vũ nghe vậy liền hiểu ý của mẹ anh. Từ hôm đó, mẹ Trịnh và cô trở nên rất thân thiết. Nhiều lúc anh cứ nghĩ mình chính là con rể bị ghẻ lạnh trong nhà
“Tuệ Mẫn, em cầm lấy đi.” Cung Thần Vũ đưa cho cô một chiếc thẻ đen
“Không cần đâu. Lần trước anh đã đưa một cái thẻ giống như vậy cho em rồi. Em có mang theo đây.” Vừa nói cô liền lục trong túi đưa cho anh xem
“Được rồi, vậy em đi đi.”
“Dạ, anh làm việc nhé. À mẹ nói tối anh cùng về nhà ăn cơm.”
“Anh biết rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-khong-buong-tay/2919916/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.