Chương trước
Chương sau
Hạ Thiên Tường đã nghe rõ nhừng tiếng cách cách đó mới biết mình đoán không sai, quả là một loại phi châm có tẩm thuốc độc.

Chàng chui qua cửa động, nhảy xuống đất, cười nói :

- Tần lão tiền bối cứ yên tâm vào đây, tuy có mai phục nhưng cháu đã quét hết rồi.

Tần Lạc Phố cũng thi triển Súc Cốt thần công chui qua cửa động, rồi thuận tay nhổ một mũi phi châm nhỏ màu hơi xanh xanh, nhìn kỹ một lúc chợt cau mày lại, hỏi Hạ Thiên Tường :

- Hạ lão đệ vừa nói có mai phục, tức là những cái trâm này đây à?

Hạ Thiên Tường gật đầu nói :

- Đúng là những cái trâm ấy. Lão tiền bối có nhận được lai lịch của nó không?

Tần Lạc Phố lắc đầu đáp :

- Ta không dám chắc lắm, chỉ thấy nó hơi giống loại ám khí của Thất Thủ Dạ Xoa Ngưu Lang Nguyên, một trong ba tên đại bại hoại của bọn lục lâm ngày trước.

Hạ Thiên Tường chưa từng nghe ai nói tới cái tên đó bao giờ, liền tò mò hỏi :

- Ba tên đại bại hoại của bọn lục lâm là những ai?

Tần Lạc Phố cười nói :

- Ba người này tuy thành danh từ ba chục năm về trước, võ học cũng khá cao, nhưng hành vi độc ác, gian giảo điêu ngoa, vô sỉ cùng cực, nên bị bọn đồng đạo hắc cũng như bạch, không ai thèm chơi mới bàn nhau định giết đi. Ba người tự biết không thể chống lại lòng công phẫn của quần chúng, bèn bỏ trốn đi, từ đấy không nghe ai nhắc đến nữa. Bọn họ, một người danh hiệu là Độc Phật Không Không hòa thượng, một người là Ngụy Cước Đà Long Bào Nhất Phi, còn một người tức là Thất Thủ Dạ Xoa Ngưu Lang Nguyên ta vừa nói ban nãy. Ngưu Lang Nguyên không những có tài dùng các loại ám khí, lại rất thích màu xanh, nên ta mới đoán những cây trâm này của hắn.

Hạ Thiên Tường nghe nói, chỉ cười nhạt một tiếng. Tần Lạc Phố lại nói :

- Hạ lão đệ đừng nên khinh thường, trong bọn ba tên này, người nào cũng xứng danh cao thủ cả.

Vào đến tầng vách đá thứ hai, Hạ Thiên Tường nói với Tần Lạc Phố :

- Tần lão tiền bối, chúng ta tuy không sợ khó khăn, nhưng cũng không nên mạo hiểm, để cháu thử coi xem trong động thứ hai này có mai phục gì không đã!

Nói xong, liền cầm chiếc lông chim ngũ sắc thò vào trong động sẽ khoắng mấy cái, chạm ngay vào vách đá, bật lên những tiếng soàn soạt, tựa hồ có người đang hành công chui qua vách đá, rối có đến mấy chục đốm sao vàng từ từ bay ra cửa động.

Tần Lạc Phố thấy mấy chục đốm sao ấy đều là sinh vật cả, bất giác kinh hoàng, vội gọi Hạ Thiên Tường :

- Hạ lão đệ chú ý cẩn thận nhé! Mấy chục đốm sao kia hình như toàn là những giống sinh vật có nọc độc cả đó!

Hạ Thiên Tường nhân đã có ý đề phòng, bèn giơ tay phải lên, tấm lưới nhện đỏ tung ra như một đám mây hồng, nhanh như một luồng chớp, quơ hết mấy chục đốm kim tinh vào giữa.

Hai người nhìn kỹ thấy có ước tới mười mấy con vật nhỏ, hình giống ong mà không phải ong, lại giống như ruồi mà không phải ruồi, mình lớn bằng cái trứng chim bồ câu, đầu nhọn, chân dài, da vàng, trông thật quái dị.

Tần Lạc Phố rất giàu kinh nghiệm giang hồ, sau khi xem kỹ mấy con quái trùng, liền giật mình nói :

- Đây là loại ong vàng hút máu, lại có tên là sâu chết, đầu đuôi và chân của nó đều có nọc độc, nếu để nó đến gần mình thì nguy lắm.

Hạ Thiên Tường nghe xong, liền tụ Càn Thiên khí công, phách không đánh một chưởng qua tấm lưới nhện đập chết cả mười mấy con quái trùng. Đánh xong hai người lại thi triển Súc Cốt thần công chui qua vách động vào trong.

Hạ Thiên Tường cười nói với Tần Lạc Phố :

- Tần lão tiền bối, chúng ta đã qua được hai tầng vách động rồi, cón hai tầng nữa là vào tới Chung Nam tử cốc, nhưng cửa động hai tầng phía trong còn nhỏ hơn hai cửa bên ngoài nhiều.

Tần Lạc Phố cười nói :

- Cửa động nhỏ cũng không lo, ta chỉ nên đề phòng đối phương ám toán, rất có thể mỗi tầng hạ lại bố trí nguy hiểm hơn nữa?

Vừa nói tới đó, hai người đã đi tới tầng vách đá thứ ba. Hạ Thiên Tường ngẩng đầu trông lên, thấy trên khung cửa lại hiện ra mấy chữ nữa, viết rằng:

“Qua hai lần cửa, đủ rõ ý thành, không dám cản đường, xin mời vào cốc!”

Hạ Thiên Tường đọc xong, ngoảnh lại nhìn Tần Lạc Phố cười nói :

- Tần lão tiền bối, nếu quả đúng như lời nói, thì bên trong không có mai phục nữa đâu.

Tần Lạc Phố cười nói :

- Nên tin là có, chớ đừng tin là không, chúng ta cứ cẩn thận một chút là hơn.

Hạ Thiên Tường gật đầu đồng ý, nhưng khi qua hết hai tầng vách động, vào tới Chung Nam tử cốc, quả không gặp trở ngại nào hết.

Trong Chung Nam tử cốc địa thế không lấy gì làm lớn lắm, nhưng xung quanh núi non chót vót, cao sát từng mây, vả vách đá đều thẳng tắp, nguy hiểm khó trèo, tất cả chỉ có mỗi một lối đi.

Trong cốc xương trắng chất ngổn ngang thành đống, tất cả tới mấy chục bộ, toàn là của các vị võ lâm cao thủ đã đem nhau tới đây quyết đấu, rối bỏ thây ở trong cốc. Tần Lạc Phố ngắm nghía một lát rồi nói :

- Những bộ xương này hình như do tay người xếp, chớ không phải tự nhiên. Để ta xem thử họ bày thành hình gì!

Hạ Thiên Tường nghe nói cũng chợt nghĩ ra, liền chú ý nhìn vào một lát, thốt nhiên reo lên :

- Cháu trông rõ rồi, họ xếp thành hai chữ “TỊCH MỊCH”

Tần Lạc Phố tỏ vẻ ngạc nhiên nói :

- Quái lạ, không biết họ xếp hai chữ này là dụng ý gì?

Nhân hai chữ “Tịch Mịch” Hạ Thiên Tường lại liên tưởng tới cung “Tịch Diệt” liền giật mình nói :

- Tần lão tiền bối, hay là người ẩn cư trong Tử cốc này có liên quan gì đến cung Tịch Diệt chăng?

Tần Lạc Phố nói :

- Có liên quan hay không, lúc này chưa thể đoán được. Để ta thử gọi người trong cốc ra nói chuyện sẽ rõ.

Nói xong nghoảnh vào phía trong cốc, cất tiếng gọi to :

- Tần Lạc Phố phái La Phù, và Hạ Thiên Tường môn hạ Bắc Minh đã lọt vào Chung Nam tử cốc, xin mời vị bằng hữu giang hồ nào trong đó, ra đây nói chuyện.

Một lát sau, quả thấy một ông già mặc áo vải thô, lưng hơi gù, từ phía sườn núi trước mặt bước ra.

Sắc diện ông già sau làn da trắng bệch còn ẩn những nét hung ác thâm hiểm. Lão bước tới trước mặt hai người, khi còn cách bảy tám thước thì dừng lại, giương cặp mắt lạnh lùng nhìn Tần Lạc Phố và Hạ Thiên Tường một lúc lâu, lẳng lặng không nói gì cả.

Hạ Thiên Tường cất tiếng hỏi trước :

- Chỉ có một mình ông ẩn cư ở Chung Nam tử cốc này thôi ư?

Ông già hừ một tiếng không đáp, quay đầu hỏi Tần Lạc Phố :

- Giang hồ rộng rãi, trời đất bao la, các người thiếu gì chỗ đi chơi, sao bỗng dưng kéo nhau vào đây làm gì?

Tần Lạc Phố thấy lão nói năng cao ngạo, bèn cũng nhướng mày đáp :

- Bốn phương tám cõi, Ngũ Nhạc tam sơn, chúng ta thích đến đâu thì đến, tôn giá là ai mà có quyền ngăn cấm? Chẳng lẽ ngươi định chiếm nơi này làm của riêng hay sao?

Lão già lưng gù trên môi nở một nụ cười hung ác, thủng thỉnh nói :

- Vũ trụ tuy rộng, nhưng không có chỗ cho anh em ta dung thân, không ngờ một nơi hoang vắng tịch mịch này mà cũng có kẻ theo đến phá rối!

Hạ Thiên Tường trỏ hai chữ tịch mịch xếp bằng xương trắng, hỏi :

- Hai chữ tịch mịch này là ngụ ý gì?

Lão già cười nói :

- Nói Chung Nam tử cốc này bốn bề chỉ có núi cao chót vót, xương chất thành đống, quanh năm không có bóng người, dẫu đến chim chóc rắn rít cũng ít thấy, như thế còn chưa đáng gọi là tịch mịch sao?

Hạ Thiên Tường ngạc nhiên hỏi :

- Sao các người đã sợ tịch mịch, lại còn vào đây ẩn cư, và mai phục ngoài cửa động, ngăn cản người qua lại?

Lão già gù nói :

- Chúng ta sợ tịch mịch, mà cũng không muốn trông thấy người đời, vì trên đời này hình như ai cũng là kẻ thù của chúng ta cả!

Hạ Thiên Tường chợt nhớ lời Tần Lạc Phố nói vừa rồi, bèn mỉm cười hỏi :

- Có phải ngươi là Ngụy Cước Đà Long Bào Nhất Phi, một trong ba tên đại bại hoại của lục lâm ngày trước không?

Ông già thoạt nghe Hạ Thiên Tường đoán trúng tên họ của mình thì hơi giật mình sửng sốt, nhưng khi nghe hết mấy câu dưới, bất giác đùng đùng nổi giận, đôi mắt tóe lửa, nhằm thẳng đối phương hai tay giơ lên lấy thế, tiến lên vài bước.

Hạ Thiên Tường thấy thế mỉm cười hỏi :

- Ngươi làm điệu bộ như thế để định nạt ai? Đừng nói ngươi chỉ là một con đà long chân ngắn, chớ nếu là một con đà long chính cống thời tiền cổ, Hạ Thiên Tường này cũng đâu có sợ!

Bào Nhất Phi càng giận, vung mạnh tay phải lên, vút một tiếng lăng không phóng ra một chưởng.

Hạ Thiên Tường đã quyết chí đấu sức với đối phương, nên trước khi lên tiếng, chàng đã ngưng tụ Càn Thiên khí công hóa thành một màn lưới giăng trên không, chỉ chờ chưởng phong của Bào Nhất Phi phóng tới là xuất kỳ bất ý phản ứng lại liền.

Nhưng chưởng phong của đối phương phóng ra, uy thế mạnh như núi lở sóng dồn, không kém gì mấy vị Chưởng môn các phái võ lâm hiện tại.

Hạ Thiên Tường giật mình kinh sợ, vừa định thi triển hết sức mạnh, tăng cường uy lực cho màn lưới Càn Thiên, nhưng Tần Lạc Phố đã giơ tay phải lên, mỉm cười nói :

- Bào bằng hữu cũng là một nhân vật có tên tuổi trong làng võ, sao vừa thấy mặt đã giở ngón đòn độc ra với Hạ lão đệ như vậy?

Thì ra Tần Lạc Phố thấy chưởng phong của Bào Nhất Phi quá mạnh, sợ Hạ Thiên Tường không đương nổi, vội phóng Ban Thiền chưởng lực ra đón đỡ.

Hai môn tuyệt học võ lâm gặp nhau trên không gian, quả nhiên bên tám lạng bên nửa cân không phân hơn kém. Bào Nhất Phi bất giác kinh sợ, Tần Lạc Phố cũng nhận thấy ba tên cự khấu lục lâm bao nhiêu năm vùi đầu trong núi, quả nhiên đã luyện thành tuyệt nghệ. Nếu cứ trêu tức họ mãi, rất có thể họ sẽ thẹn quá hóa giận, xúm nhau lại mà đánh, thì khó lòng chống nổi.

Giữa lúc ấy từ trong lòng cốc, lại thấy nhảy ra hai người, một vị tăng nhân mặc áo vàng và một ông già áo trắng, thân thể vừa cao vừa gầy.

Hạ Thiên Tường vừa nhìn đã đoán ra ngay vị tăng nhân kia là Độc Phật Không Không hòa thượng, còn ông già áo trắng chính là Thất Thủ Dạ Xoa Ngưu Lăng Nguyên, người chuyên dùng những loại ám khí tẩm thuốc độc.

Bào Nhất Phi thấy hai người kia xuất hiện, bèn cười một cách nanh ác nói :

- Đại ca, tam đệ, bữa nay Chung Nam tử cốc tự nhiên có ngoại khách, mà toàn là những tay võ nghệ tuyệt cao cả, chúng ta cũng nên so tài một lúc, cho đỡ tịch mịch.

Không Không hòa thượng tăng bào phất phới, trổ công lực Di Hình Hoán Ảnh bước đến bên Bào Nhất Phi, đưa mắt ngắm nghía hai người một lúc, rồi quay lại hỏi :

- Nhị đệ đã hỏi lai lịch tên tuổi của hai người này chưa?

Bào Nhất Phi cười nói :

- Đây là Tần Lạc Phố bằng hữu, ngoại hiệu Vạn Mai lão nông, nhân vật phái La Phù, còn cậu bé này là Hạ Thiên Tường, môn phái Bắc Minh.

Không Không hòa thượng nghe xong, niêm một câu A di đà Phật rồi quay về phía Tần Lạc Phố, chắp hai tay trước ngực lạnh lùng nói :

- Tần thí chủ và Hạ thí chủ đều là chính phái danh môn, sao bỗng dưng lại quang lâm Chung Nam tử cốc? Có việc gì vậy?

Tần Lạc Phố cũng vòng tay đáp lễ, nói :

- Tần Lạc Phố và Hạ lão đệ sở dĩ tới đây là vì có việc riêng, thật không biết ba vị ẩn cư trong Chung Nam tử cốc.

Không Không hòa thượng có vẻ không tin, cười nhạt nói :

- Tần bằng hữu hà tất phải nói quanh. Chung Nam tử cốc là một nơi vắng vẻ hẻo lánh, có phải là con đường hiểm yếu của giang hồ...

Hạ Thiên Tường không đợi hắn nói hết, lập tức cắt ngang :

- Chúng ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, việc gì phải nói dối ai?

Không Không hòa thượng mặt lạnh như tiền, vừa toan trả lời, Ngưu Lăng Nguyên đã nói đón :

- Hạ bằng hữu tuổi còn trẻ, sao đã thốt ra những lời cuồng vọng ấy? Phải biết các ngươi đã lọt vào tay Chung Nam tam sát, không phải là muốn đi thì đi, muốn đến thì đến dễ dàng như các ngươi tưởng đâu!

Hạ Thiên Tường nhướng cao lông mày, ngửa mặt lên trời nhìn đám mây trắng đang từ từ bay, cười khẩy một tiếng, không thèm đáp lại.

Ngưu Lăng Nguyên biến sắc mặt hỏi :

- Ngưu mỗ nói thế không phải hay sao, Hạ bằng hữu cười gì vậy?

Hạ Thiên Tường đôi mắt long lanh như điện, cao giọng đáp :

- Ta cười ngươi chỉ là một tên Thất Thủ Dạ Xoa nên chỉ chiếm đoạt có Chung Nam tử cốc chớ nếu ngươi là Thiên Thủ Dạ Xoa thì chắc bốn phương tám cõi hết thảy biến thành thế giới đầu trâu mặt ngựa cả!

Bào Nhất Phi nổi giận kêu to :

- Đại ca, tam đệ, hôm nay nếu ta không giữ nổi hai tên này ở lại Chung Nam tử cốc, thì Bào Nhất Phi thề rằng sẽ đâm cổ tự vẫn!

Hạ Thiên Tường bĩu môi hỏi :

- Các ngươi bằng vào cái gì mà đòi giữ chúng ta lại?

Bào Nhất Phi nói như gầm thét :

- Bằng vào chưởng lực Hắc Sát Truy Hồn của ta, và bảy môn ám khí của Ngưu Lăng Nguyên và thanh Liễu Diệp Miên Ty kiếm của đại ca ta là Không Không hòa thượng.

Nghe năm chữ Liễu Diệp Miên Ty kiếm, Hạ Thiên Tường chợt giật nảy mình, trống ngực đập thình thịch.

Vì thanh Liễu Diệp Miên Ty kiếm là của Hoắc Tú Vân, nàng đã đeo bên mình khi lâm nạn, sao bây giờ lại lọt vào tay Không Không hòa thượng?

Tần Lạc Phố biết việc này không sao dàn xếp được êm đẹp nữa, lại thấy Hạ Thiên Tường có vẻ trầm ngâm, thì cho là chàng sợ, bèn mỉm cười nói :

- Ba vị đã muốn giao thủ, bọn tôi cũng xin vui lòng lĩnh giáo. Vậy chúng ta nên lấy ba trận định thắng bại, Tần Lạc Phố hãy xin tiếp chưởng lực Hắc Sát Truy Hồn của Bào bằng hữu trước.

Hạ Thiên Tường nghe tới đây, vội chắp tay vái Tần Lạc Phố một vái, mỉm cười nói :

- Hạ Thiên Tường muốn được một mình đấu với Chung Nam tam sát, xin lão tiền bối nhường cả ba trận cho vãn bối, lão tiền bối chỉ việc đứng ngoài lược trận là đủ.

Tần Lạc Phố thấy chàng vừa đưa mắt cho mình, biết là chàng có dụng ý gì, đành phải gượng cười nói :

- Ba vị Chung Nam tam sát đều là những tay tuyệt kỹ khét tiếng một thời, lão đệ phải cẩn thận mới được!

Hạ Thiên Tường cười nói :

- Lão tiền bối đừng nên đề cao họ quá. Cứ theo ý cháu thì mấy người này chỉ khoác lác khoe kkhoang, danh bất xứng kỳ thực.

Ngưu Lăng Nguyên dằn giọng quát to :

- Hạ bằng hữu đừng ăn nói ngông cuồng, ngươi bảo anh em ta khoác lác ở chỗ nào?

Hạ Thiên Tường cười ha hả :

- Liễu Diệp Miên Ty kiếm là một vật chí bảo của Đại Biệt Tản Nhân để lại, tại sao lại lọt vào tay Chung Nam tử cốc được? Không phải các ngươi nói khoác để bịp đời là gì?

Không Không hòa thượng lườm Hạ Thiên Tường một cái, đoạn thò tay vào bọc lấy ra một viên bạc, đặt trên bàn tay, khẽ tụ chân khí, viên bạc tự nhiên mở ra thành một thanh kiếm nhỏ bản rộng bằng lá liễu, thân dài hơn hai thước, cực kỳ sắc bén rắn rỏi.

Hạ Thiên Tường nhìn kỹ thanh kiếm trong tay Không Không hòa thượng, quả đúng là thanh Liễu Diệp Miên Ty kiếm của Hoắc Tú Vân, trong bụng bàng hoàng kinh sợ, không hiểu vì đâu thanh kiếm đó lạivào tay Không Không hòa thượng? Hoặc là nàng vẫn còn ở trên trần thế chăng?

Ngưu Lăng Nguyên thấy Hạ Thiên Tường lông mày cau có, lẳng lặng đứng im, thì cười khẩy, nói :

- Hạ bằng hữu sao vừa rồi thì hống hách thế? Mà từ lúc trông thấy thanh kiếm lại mất hết nhuệ khí, hoặc giả thấy thanh kiếm của ta sắc quá mà sợ chăng?

Hạ Thiên Tường vênh mặt đáp :

- Hạ Thiên Tường xưa nay chưa từng biết sợ là gì, ta đang muốn tìm cách đánh cuộc với ngươi đây!

Bào Nhất Phi hỏi :

- Đánh cuộc cái gì?

Hạ Thiên Tường nói :

- Một mình ta sẽ lần lượt lĩnh giáo ba người mỗi người một trận, trong ba trận đó nếu ta thắng cả là ta được cuộc, còn nếu không may ta bị thua một trận, cũng kể là các ngươi thắng.

Tần Lạc Phố thấy Hạ Thiên Tường quá ư kiêu căng khinh địch, nhưng lời đã nói ra, không sao kéo lại được nữa, đành chỉ lắc đầu thở dài.

Không Không hòa thượng lạnh lùng bĩu môi :

- Anh chàng bé con này ngông cuồng thực. Ngươi lấy cái gì ra đặt cuộc?

Hạ Thiên Tường thò tay vào mình lấy trái Càn Thiên Tích Lịch ra, giơ tay lên cho Chung Nam tam sát xem, rồi nói :

- Nếu ta thua sẽ tình nguyện tặng ba ngươi trái Càn Thiên Tích Lịch này, là một vật chí bảo của phái Bắc Minh, còn nếu các ngươi thua...

Chung Nam tam sát trông thấy trái Càn Thiên Tích Lịch bất giác vừa sợ vừa mừng. Bào Nhất Phi nhìn đăm đăm vào tay Hạ Thiên Tường, gật gù cười ha hả :

- Được được! Ngươi thua thì ngươi tặng ta trái Càn Thiên Tích Lịch đó, còn nếu chúng ta thua, ta sẽ tặng ngươi thanh Liễu Diệp Miên Ty kiếm.

Hạ Thiên Tường lắc đầu cười nói :

- Thanh kiếm đó ta chỉ cần giao đấu với các ngươi ba chục chiêu là ta cướp được, vì thế ta không nhận các ngươi dùng nó để đặt cuộc.

Ngưu Lăng Nguyên nghe nói ngứa tai, hét to :

- Điên cuồng, điên cuồng! Trên đời thật không còn người nào điên cuồng hơn nữa.

Không Không hòa thượng vốn tính thâm trầm, nghe Hạ Thiên Tường nói ra giọng khinh dễ mình như vậy cũng không giận, chỉ mỉm cười hỏi :

- Vậy ngươi muốn ta đánh cuộc bằng cái gì?

Hạ Thiên Tường đôi mắt long lanh cười nói :

- Nếu ta may mắn thắng cả ba trận, thì các ngươi chỉ cần trả lời cho ta ba câu hỏi tuyệt đối không được nói dối!

Bào Nhất Phi cau mày hỏi :

- Nếu chỉ có thế, thì chẳng hóa ra chúng ta lợi lắm hay sao?

Hạ Thiên Tường lắc đầu cười nói :

- Lợi thì chưa chắc đã lợi đâu!

Không Không hòa thượng nói xen :

- Nhị đệ không cần phải thắc mắc, ý Hạ bằng hữu cho rằng thế nào hắn cũng nắm chắc phần thắng trong tay, dù chúng ta chỉ mất ba câu trả lời cũng vẫn là thua.

Bào Nhất Phi cười nhạt, quát to một tiếng, thân hình bay vèo đi tới hơn một trượng, nhảy lên đống xương trắng, ngưng thần đứng thẳng, vẫy tay gọi Hạ Thiên Tường ra đối trận.

Tần Lạc Phố có vẻ không yên tâm, ghé tai Hạ Thiên Tường nói nhỏ :

- Ba tên này tính tình độc ác hung hiểm, Hạ lão đệ cần phải lưu ý cẩn thận lắm mới được!

Hạ Thiên Tường gật đầu nói :

- Tần lão tiền bối chỉ giáo, Hạ Thiên Tường xin lĩnh ý, chỉ cốt lão tiền bối đứng ngoài lưu tâm lược trận là đủ.

Nói dứt lời chàng cũng nhảy lên một đống xương trắng khác, cách chỗ Bào Nhất Phi đứng bốn thước.

Bào Nhất Phi giận Hạ Thiên Tường ăn nói cuồng ngạo, định bụng bắt đầu tiến chiêu, thì ra luôn đòn độc, vì thế nên lão nhảy lên đống xương trắng trước, lợi dụng thời gian một khoảnh khắc đó, dồn tụ mười thành công lực vào chưởng lực Hắc Sát Truy Hồn vận lên tay phải chờ khi Hạ Thiên Tường và Tần Lạc Phố nói chuyện xong, bước lên đống xương phía trước, bàn tay của lão đã biến thành màu tím sẫm, giấu trong tay áo, dồn tụ sức mạnh để chực phóng ra.

Hạ Thiên Tường nhảy lên đống xương, vòng tay mỉm cười nói với Bào Nhất Phi :

- Hạ Thiên Tường xin lĩnh giáo cao minh. Bào bằng hữu còn đợi gì mà chưa ra tay?

Bào Nhất Phi cười nhạt một tiếng, ống tay áo rộng phất lên ngang ngực từ từ đẩy ra.

Chưởng lực phóng ra, uy thế vừa nhanh vừa mạnh, kèm theo một luồng chưởng phong lạnh buốt, xen lẫn một mùi ngai ngái tanh tanh.

Hạ Thiên Tường vẫn định dùng môn tuyệt học Càn Thiên khí công của sư môn hóa thành tấm lưới vô hình giải tỏa lại thế của đối thủ, nào ngờ chưởng lực của Bào Nhất Phi uy thế quá mạnh vượt ra ngoài ý niệm của chàng, nên không dám khinh thường, cũng phải dồn tụ công lực dùng chiêu Thôi Vân Xuất Trục phong trụ môn hộ.

Một bên thì dốc hết toàn lực dể đợi địch, một bên thì nước đến chân mới nhảy, hấp tấp vội vàng, nên cố nhiên phải chịu thiệt. Hạ Thiên Tường kinh hoảng, hai cánh tay bị tê dại, chân đứng không vững, phải lùi lại hai bước, làm gãy mất mấy khúc xương trắng.

Bào Nhất Phi cười ha hả nói :

- Tiểu bối vô tri, mới học được một dúm võ nghệ đã dám khoác lác, đói một mình đấu với Chung Nam tam sát!

Nói chưa dứt lời đã phóng mình đuổi theo, một chiêu Khát Ký Bôn Toàn lại dùng chưởng lực Hắc Sát Truy Hồn phóng ra.

Tần Lạc Phố kinh nghiệm giang hồ quả đã già dặn, ông thấy Hạ Thiên Tường trong lúc vội vàng ứng địch, nên bị kém thế, nhưng chân tuy lùi bước, mà thân pháp vẫn không loạn, biết chàng còn chưa trổ tới môn tuyệt học, Bào Nhất Phi thừa thế đuổi theo, sơ xuất khinh địch, tất sẽ bất lợi.

Trong khi Hạ Thiên Tường vừa sợ vừa thẹn, đã lập tức thi triển một chiêu Văn Quân Địch Cẩm dồn tụ Càn Thiên chân khí mười hai thành công lực phóng ra, hầu vớt lại thể diện.

Từ hồi chàng được Mai Khôi sứ giả chuyển chú công lực, và uống Ngô Công Mãng Xà Đan Nguyên đến giờ, lại theo đà công hành tăng tiến, chân lực mỗi ngày một mạnh thêm, so với kỳ đại hội Chấn Thiên, còn tiến bộ hơn nhiều.

Và chiêu Văn Quân Địch Cẩm lại là một tuyệt chiêu của làng võ, tinh diệu vô cùng, nên đã làm cho Bào Nhất Phi một vố đau.

Bào Nhất Phi không tin là Hạ Thiên Tường mới một nhúm tuổi đầu đã có chân tài thực học, nhất là lại thấy mình vừa phóng ra một chưởng đầu tiên đã chiếm ngay được ưu thế, nên lại càng kiêu căng lắm.

Lúc này chưởng lực Hắc Sát Truy Hồn của hắn chưa tới lưng Hạ Thiên Tường, đã thấy đối phương xoay mình lại phóng ra một chiêu, rõ ràng là thủ pháp kỳ diệu biến hóa vô cùng, kèm theo một luồng kình phong sức mạnh đủ lay rừng chuyển núi, ào ào như thác đổ gió cuồng, lăng không cuốn tới.

Bào Nhất Phi biết tình thế nguy hiểm, muốn né tránh nhưng không kịp, hai môn tuyệt học vừa chạm vào nhau, Bào Nhất Phi hự lên một tiếng thân hình đã bị Càn Thiên chân khí của Hạ Thiên Tường hắt bắn ra tới bảy tám thước.

Hạ Thiên Tường đã được thắng thế, khi nào chịu buông tha, một chiêu Mai Khôi Phi, giống như con thần long cưỡi gió, bay qua mình Bào Nhất Phi, thi triển công lực Càn Thiên Chỉ mới luyện được sáu bảy thành hỏa hầu, điểm nhẹ vào chỗ lưng gù của Bào Nhất Phi, miệng thì mỉm cười nói :

- Bào bằng hữu đừng vội kiêu cuồng, hãy mở mắt ra mà coi công lực của vô tri tiểu bối.

Không ngờ một vị Đà Long Ngụy Cước khét tiếng giang hồ lại chịu không nổi một cái điểm nhẹ của Hạ Thiên Tường, lão chợt kêu rú lên một tiếng, thổ ra một búng máu tươi, rồi ngã lăn ra ngất đi.

Thì ra Hạ Thiên Tường lâm cơ ứng biến, đã đổi chiêu Mai Khôi Phi là một chiêu phòng thân bảo mệnh thành thế đuổi địch tấn công. Bào Nhất Phi không kịp phòng bị, vả chỗ lưng gù lại chính là chỗ luyện công của hắn, nên chỉ sẽ đấm một cái cũng không chịu nổi, huống hồ Hạ Thiên Tường trong khi vô ý lại dùng tới công lực Càn Thiên Chỉ, tự nhiên Bào Nhất Phi không tánh khỏi bị trọng thương.

Mọi biến chuyển vô cùng đột ngột đó, không những bọn Chung Nam nhị sát không ngờ, mà cả Tần Lạc Phố cũng rất lấy làm kinh dị.

Không Không hòa thượng cúi xuống bắt mạch cho Bào Nhất Phi. Và cho hắn uống hai viên linh dược.

Ngưu Lăng Nguyên mắt tóe ra những tia lửa hung dữ, hỏi Không Không hòa thượng :

- Đại ca, liệu nhị ca có còn sống được không?

Không Không hòa thượng sắc mặt vẫn bình tĩnh, trả lời :

- Chết thì chưa chết, nhưng bao nhiêu công lực tu luyện mấy chục năm nay, quá nửa là theo dòng nước chảy.

Ngưu Lăng Nguyên nghe nói, trừng mắt nhìn Hạ Thiên Tường, lạnh lùnh hỏi :

- Hừ, thế mà cũng dám tự xưng là đệ tử danh môn chính phái! Thủ đoạn còn độc ác hung dữ hơn những kẻ lục lâm bại hoại như chúng ta đây. Có lẽ sư phó ngươi là Hoàng Phủ Thúy chỉ dạy ngươi chuyên môn nhè cháo môn của người ta mà hạ thủ hay sao?

Hạ Thiên Tường bị hắn chỉ trích, đôi má đỏ bừng, không biết trả lời sao cả.

Tần Lạc Phố cau mày lại, trách Hạ Thiên Tường mấy câu, kỳ thực thì bên trong có ngụ ý nhắc nhở :

- Hạ lão đệ sao cố ý nhằm chỗ cháo môn luyện công của Bào bằng hữu mà hạ thủ?

Hạ Thiên Tường nghe Tần Lạc Phố nhắc, mới chợt nhớ ra, vội bào chữa :

- Tần lão tiền bối xét cho, cháu với Bào bằng hữu tình cờ gặp gỡ, hai bên giao đấu mới có hai chiêu, làm sao biết được là cháo môn luyện công của hắn ở chỗ lưng gù?

Tần Lạc Phố quay lại cười nói với Không Không hòa thượng và Ngưu Lăng Nguyên :

Hạ lão đệ quả tình không biết chỗ cháo môn luyện công của Bào bằng hữu ở đâu mà cố ý hạ độc thủ! Hai bên hóa chiêu, sự lỡ tay không thể tránh được. Thôi để mời Ngưu bằng hữu tiếp trận thứ hai đi cho.

Ngưu Lăng Nguyên cười nhạt nói :

- Được rồi, trận này nếu Hạ bằng hữu có xảy ra sự gì, Tần bằng hữu cũng đừng trách ta độc tay nhé!

Tần Lạc Phố cũng hơi lo, sẽ đưa mắt cho Hạ Thiên Tường rồi nói :

- Môn Nhất Thủ Thất ám khí của Ngưu bằng hữu đã khét tiếng một thời, Hạ lão đệ định lấy vật gì để thảo giáo?

Hạ Thiên Tường nhướng cao lông mày, ngạo nghễ đáp :

- Sư phó cháu xưa nay không hề dạy cháu dùng bất cứ một loại ám khí nào. Vì vậy nên trận này cháu nhất định không trả đũa, chỉ nhờ thân pháp khinh công né tránh mà thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.