Kim Mai Linh mới ăn được vài bát, bụng đã bớt cồn cào thì không còn hứng thú gì nữa, buông đũa, nhìn ra cửa sổ u tối, vẻ mặt vô cùng thiểu não.
Cả Hạ Tín Hùng và Tôn Chiêu Viễn đều rất ngạc nhiên trước thái độ thất thường của khách.
Hạ Tính Hùng thầm nghĩ :
- “Làm sao cô ta đột nhiên mang bộ mặt đưa đám như cha chết thế kia?”
Tuy nhiên vì sợ uy danh của Độc Quân, Kim Nhất Bằng và Thiên Ma Kim Kỳ nên không dám nói ra câu ấy.
Chúng đâu biết rằng đã hai ngày Kim Mai Linh không ăn được gì vì thế thấy thức ăn bản năng đầu tiên là thỏa mãn nhu cầu thiết yếu nhất. Nhưng khi bụng đã dịu cơn đói tâm sự lại dâng lên. Với nỗi lòng ngổn ngang trăm mối, cho dù lúc này trên bàn có nem công, chả phượng, nàng vẫn không sao nuốt nổi.
Tôn Chiêu Viễn nghĩ thầm :
- “Cứ theo vẻ mặt rầu rĩ và y phục xơ xác của cô ta... chẳng lẽ vị đại cô nương thân hoài tuyệt học, lại là sư muội của đệ nhất ma đầu đương đại còn bị người khác cho nếm mùi khổ đau? Nhưng người nào lại có đủ bản lĩnh đó?”
Nghĩ thế, hắn chỉ cười, thử thăm dò :
- Kim cô nương, bây giờ định đi đâu? Nếu có thể, huynh đệ chúng tôi xin tiễn một đoạn đường...
Hắn không hỏi chút gì đến điều hoài nghi của mình, nhưng câu đó cũng có thể giải đáp phần nào sự thắc mắc... đủ thấy Giang Lý Bạch Long thật giảo hoạt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-huong-kiem/1997386/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.