Thái Bình Gia Trang Vương Thông Huệ nói:
− Nhưng tiểu muội trong lòng chưa phục, do đó muốn lĩnh giáo Lãnh huynh vài tuyệt kỹ, một là để chứng thực lời tán dương của gia huynh, hai là cũng muốn được mở mang tầm mắt.
Lãnh Như Băng nói:
− Vậy thì thứ cho tại hạ không thể tuân lệnh !
Vương Thông Huệ lại ngẩn người, hỏi:
− Vì sao ?
Nàng nghĩ thầm:
“Chẳng lẽ chàng ta đã tu dưỡng đến cảnh giới vô ngã vô tướng ?” Nàng liếc trộm, chỉ thấy mặt chàng ửng hồng, song mục bất giác chợt lóe thần quang, hiển nhiên chàng đang miễn cưỡng khống chế sự kích động trong nội tâm, thì cười thầm, nói:
− Chúng ta chỉ đấu trong phạm vi mười chiêu, lỡ Lãnh huynh có bị đánh bại, tiểu muội cũng không nói cho người khác biết đâu.
Lãnh Như Băng biến sắc, thong thả ngẩng mặt lên, nhưng ánh mắt vừa quắc lên của chàng bắt gặp ánh mắt của nàng thì tức thời lại dịu ngay đi, chàng từ từ cúi mặt xuống, nói:
− Tại hạ tự biết không địch nổi, mong cô nương đừng tốn công nài ép.
Tính hiếu kỳ của Vương Thông Huệ lại càng gia tăng, nàng nghĩ thầm:
“Hôm nay mình nhất định phải ép chàng ta xuất thủ.” Nghĩ vậy, nàng nói:
− Lãnh huynh tuy cố giấu tuyệt kỹ, nhưng tiểu muội nhất thiết muốn thỉnh giáo, thỉnh thứ tội.
Nói đoạn, nàng vung tay đánh ra một chưởng.
Chưởng thế khởi động mau lệ làm nổi lên một luồng kình phong.
Lãnh Như Băng lập tức động vai tràn qua ba thước né tránh.
Vương Thông Huệ tán thưởng:
− Hảo thân pháp !
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-hoa-quai-kiet/96527/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.