Hàn Linh bỗng nhiên cười, nói:
− Người ấy sao mà khách khí !
Đoạn nhảy trước lên mình ngựa, thấy bên yên ngựa đã buộc sẵn một bình nước, một túi lương khô, một túi bạc lẻ, thì nàng cất tiếng cười khanh khách.
Hứa Sĩ Công giận dữ hỏi:
− Có gì đáng để cười lắm sao ?
Hàn Linh đáp:
− Trên yên ngựa đã có sẵn bình nước, lương khô, hai vị xiềng xích đầy mình, mà đi đường cái quan giữa thanh thiên bạch nhật thì thật khó coi, chi bằng đang sẵn ngựa đây, hãy mau lên đường.
Lãnh Như Băng nói:
− Cô nương nói phải đó, lão tiền bối chúng ta mau lên ngựa đi thôi.
Hứa Sĩ Công thấy hai người đã lên ngựa, đành làm theo.
Ba người phóng ngựa chạy chừng sáu bảy dặm. Hứa Sĩ Công đột nhiên dừng ngựa, hỏi:
− Chúng ta đi đâu đây ?
Hàn Linh nói:
− Các vị mang xiềng xích trên người, dĩ nhiên trước hết phải đến gặp lão gia tiểu nữ.
Hứa Sĩ Công nói:
− Lão phu không đi.
Hàn Linh hỏi:
− Lão không đi, thì định suốt đời mang xiềng xích trên người hay sao ?
Hứa Sĩ Công nói:
− Lão phu tự có cách phá giải, khỏi cần ngươi quan tâm.
Hàn Linh cau mày, nói:
− Lão bị người ta gọi là Lão Hầu Nhi kể cũng đúng. Lão gia của tiểu nữ có thanh bảo kiếm sắc bén, có thể chặt gãy loại xiềng xích này. Thứ lợi khí đó trong võ lâm không phải ai cũng có, nếu lão muốn mang xiềng xích suốt đời thì không đi cũng được.
Lãnh Như Băng hỏi:
− Chủ nhân của cô nương hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-hoa-quai-kiet/96520/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.