Công Tôn Ngọc Sương hỏi:
− Đáng tiếc cái gì ?
Lãnh Như Băng đáp:
− Đáng tiếc họ không nghe lời tại hạ. Nếu không lúc này cô nương đã bị loạn kiếm phân thây, hoặc bị bắt sống rồi.
Công Tôn Ngọc Sương cười khanh khách nói:
− Công tử dường như rất tin rằng các cao thủ phục binh sẽ lấy được mạng ta ?
Lãnh Như Băng tuy không ưa hoang ngôn, nhưng tình thế bức bách, đã nói rồi, đành phải tiếp tục, thở dài nói:
− Mấy chục cao thủ chẳng những ai nấy thân hoài tuyệt kỹ, mà còn đều có ám khí lợi hại tẩm chất độc, chỉ cần trúng đích thì dù võ công cao đến mấy cũng khó thoát chết.
Công Tôn Ngọc Sương nói:
− Ta nghe công tử nói nghiêm trọng tới mức ta lấy làm tiếc không có dịp nếm thử.
Đoạn nàng nhìn chằm chằm vào mặt chàng, hỏi:
− Công tử với Huyền Hoàng Giáo chủ có đúng là rất luyến ái nhau ?
Lãnh Như Băng đáp:
− Cô nương có mắt nhìn tai nghe chẳng lẽ tại hạ và nàng dấu được cô nương hay sao ?
Công Tôn Ngọc Sương cười khanh khách nói:
− Hai vị luyến ái nhau như vậy thì ta sẽ không để cho hai vị được toại nguyện.
Lãnh Như Băng cười nhạt, hỏi:
− Cô nương định làm gì đây ?
Công Tôn Ngọc Sương đáp:
− Ta muốn hai người sống mà xa nhau. Công tử coi nàng như một kẻ xa lạ.
Lãnh Như Băng đáp:
− Cô nương định dùng «Nhiếp Tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-hoa-quai-kiet/2879049/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.