Lời lẽ thống thiết, nói ra từ miệng của một người sắp từ giã cõi đời, tuy là kể về sự tích hào hùng, nhưng dưới bức họa tượng sầu não treo trên vách kia, sự tích hào hùng ấy có xen chút thê lương.
Chỉ nghe xú quái lão nhân buồn rầu nói:
− Lão chủ nhân vũ dũng cái thế, lão nô há theo kịp được một phần nhỏ.
Mỹ nữ tựa hồ rất xúc động, đôi mắt to tuyệt đẹp hết nhìn mẫu thân lại nhìn độc nhãn lão nhân, miệng mấp máy nhưng không nói thành lời.
Thiếu phụ nở một nụ cười, nụ cười này bao hàm cả nỗi thống khổ lẫn sung sướng, đưa mắt nhìn các vị khách một lượt, nói:
− Chẳng ngại chư vị chê cười, lão thân muốn trước khi nhắm mắt, thổ lộ bằng hết nỗi sầu muộn suốt mười tám năm trường, hơn nữa là những nỗi phiền muộn mà lão thân không đáng phải chịu đựng nhiều như vậy ...
Ngừng một lát, đôi mắt đờ đẫn đột nhiên sáng lên, sắc mặt hơi ửng hồng, tựa hồ những tình cảm bị mất, lòng tự hào, kiêu ngạo vốn có hòa trộn phức tạp với nhau, tiềm ẩn suốt mười tám năm trong đáy lòng, nay trước phút lâm chung, bỗng cùng phát lộ.
Độc nhãn lão nhân tựa hồ không kham nổi hai bàn tay nắm chặt của thiếu phụ, khe khẽ di động cánh tay.
Lúc này thiếu phụ tựa hồ không cách gì khống chế tình cảm nội tâm, đắm đuối nhìn độc nhãn lão nhân, rầu rĩ nói:
− Muội phải nói ra tình cảm bị dồn nén trong lòng, nếu không e chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-hoa-quai-kiet/2879006/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.