🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ta trọng sinh vào ngày vừa hạ sinh.

Ngoài song cửa, mưa thu tí tách nhỏ giọt.

Trong phòng sinh, mùi m.á.u tanh ngập tràn, ẩm ướt, mãi chẳng tan đi.

Đại nha hoàn Thu Ngâm cẩn thận vén góc chăn cho ta, rồi nhẹ nhàng ôm lấy đệm bẩn ra ngoài.

Bên cạnh, trên giường nhỏ, là nhi nữ của ta, Liên Tri Tình.

Con bé nhỏ xíu, được quấn trong tã lót, đôi mắt còn chưa mở.

Khuôn mặt đỏ au, tóc lưa thưa, ngũ quan co rúm lại.

Nói thực, thật chẳng dễ nhìn chút nào.

Nhưng kiếp trước, ta chỉ cảm thấy nàng ngoan ngoãn, khiến lòng ta mềm mại vô ngần, hận không thể lúc nào cũng nâng niu nàng trong lòng bàn tay.

Ngay cả ánh trăng trên trời cao, ta cũng muốn hái xuống cho nàng.

Sau này, nàng dần lớn lên.

Ta lo sợ mình sẽ trở thành một mẫu thân không tốt, thường hỏi han các phu nhân khác cách dạy dỗ nhi nữ.

Ta dạy nàng biết đại nghĩa, phân biệt thiện ác, rõ ràng phải trái.

Ta dạy nàng cầm kỳ thi họa, thơ văn ca phú, khiến khí chất rạng ngời.

Cũng dạy nàng tính toán việc nhà, quản lý nội vụ, đoan trang, độc lập.

Ta từng vẽ ra vô số kết cục cho nàng, nhưng luôn cảm thấy chưa trọn vẹn, bèn để nàng tự mình lựa chọn tương lai.

Dẫu vậy, ta chưa bao giờ gò ép nàng.

Ta không ép buộc nàng phải luyện cầm đến mức tinh thông, cờ phải chơi đến tuyệt kỹ, lễ nghi phải đạt đến hoàn hảo.



Tri Tình thích đọc sách, ta liền nhờ phu quân đích thân cầu xin lão thái phó đã từ quan về dạy học cho nàng.

Nàng không thích đàn cầm, ta liền cất đàn đi, không ép nàng học nữa.

Ta cứ ngỡ rằng, dù chưa đạt đến mức tốt nhất, cũng xem như đã tận tâm tận lực của một người làm mẫu thân.

Nhưng di nương Hứa thị, người sinh cùng ngày với ta, lại không như vậy.

Sau khi chuyện tráo đổi nhi nữ bị vạch trần, nàng bị phu quân chán ghét, liền đem mọi oán khí trút hết lên người Liên Hướng Vãn.

Nàng coi nhi nữ của mình như công cụ để tranh sủng.

Từ khi Hướng Vãn còn nhỏ, nàng đã thường xuyên bày trò khiến con bé bị cảm lạnh, tiêu chảy, nôn mửa.

Lấy đó làm cớ, nàng cầu phu quân đến viện của mình thăm nom.

Khi Hướng Vãn lớn thêm chút nữa, Hứa di nương không cho con bé ăn cơm tối.

Hai bữa còn lại cũng không cho ăn cơm gạo, chỉ cho ăn rau dưa để giữ dáng người mảnh mai.

Trong khi Tri Tình thỏa thích thưởng thức những món ta tự tay nấu, Hướng Vãn luôn hướng ánh mắt thèm thuồng, ngưỡng mộ.

Nhưng khi ta đưa thức ăn cho con bé, nó lại sợ hãi lắc đầu, khẽ nói:

“Di nương đã dặn, không được ăn.”

Ta không chỉ một lần, nhìn thấy Hướng Vãn đói khát đến mức chảy nước miếng trước cá chép trong ao.

Thật đáng thương làm sao.

So sánh với tình cảnh ấy, cuộc sống của nhi nữ Tri Tình quả thực tựa như thần tiên.

02



Sau khi Hứa di nương thất sủng, nàng dồn hết tâm tư vào việc nhờ nhi nữ giành lại thể diện.

Nàng mong nhi nữ mình gả vào gia tộc cao môn đại hộ, sau này có thể dựa vào con mà dưỡng lão, sống yên ổn.

Hứa di nương nghiên cứu đủ mọi cách để lấy lòng nam nhân, bắt Liên Hướng Vãn phải có dáng vẻ yểu điệu, bước đi thật lả lơi, học hát những khúc ca mê hoặc, nhảy những điệu vũ quyến rũ nhất.

Một cái chau mày, một nụ cười, đều phảng phất sự quyến rũ lẳng lơ.

Còn Tri Tình, dưới sự dạy bảo của ta, trở nên đoan trang đại khí, khí chất như hoa như ngọc.

Các gia đình cao môn đại hộ trong kinh thành nhìn trúng nàng vì phong thái của một chính thất phu nhân, liên tục đến cầu thân.

Sau cùng, ta thay Tri Tình lựa chọn con trai trưởng của Trung Thư Lệnh, Đại Lý Tự Khanh Trì Sảng.

Trì Sảng dung mạo tuấn tú, văn thao võ lược, khí chất như ngọc, phong độ như lan.

Điều quan trọng hơn, gia quy nhà họ Trì nghiêm ngặt, chính thất phu nhân sau năm năm không có con mới được nạp thiếp.

Nếu đã có đích tử, đích nữ, thì đến năm bốn mươi tuổi mới có thể nạp thiếp.

Ta hy vọng nàng có thể cùng phu quân kính trọng lẫn nhau, không phải bận lòng vì những chuyện bẩn thỉu nơi hậu viện.

Thế nhưng, Tri Tình mãi không chịu tỏ ý, kéo dài đến nửa tháng.

Cho đến khi Liên Hướng Vãn bị Hứa di nương ép đi dự tiệc và bất ngờ được Thái tử để mắt, trở thành trắc phi của Thái tử.

Tri Tình, vốn dĩ là một người trầm ổn, lại đột nhiên phát điên, đẩy ta - một người không biết bơi - xuống hồ nước.

Khi ấy, nàng như kẻ mất trí, hét lên những lời oán hận:

“Con đã chịu đựng bao khổ cực, nhưng vẫn không bằng được muội muội, sống như muội ấy còn tốt hơn!”

“Người dạy con hiểu rõ phải trái, đại nghĩa, nhưng không dạy con làm sao để chiếm được trái tim nam nhân mà mình thích, không dạy con cách tiến vào gia đình cao môn để cầu quyền quý!”

“Trì Sảng có tốt đến đâu, làm sao sánh bằng Thái tử của Đông Cung? Con hận người, giá như di nương là mẫu thân của con thì tốt biết bao!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.