Hoa Quỳ đợi chờ chán chê, cũng ko thấy bữa tối được dọn lên.
Lão phế vật đã sớm về lại phòng. Tám phần là sợ ở chung 1 phòng với hắn. Con chuột thối kia làm gì mà lâu như thế chứ — Ngoài sân mưa rơi như trút nước, trong nhà cũng bắt đầu nổi phong ba bão táp. Nhìn lại cái bàn trống trơn thật làm người ta nổi điên mà.
Lổ tai nhạy cảm nghe được âm thanh trong phòng truyền đến. Là tiếng ho khan như bể phổi. Lão phế vật yếu ớt như vậy, ko biết có lây cho con chuột thối hay không?
Hoa Quỳ chờ ko nổi nữa, đứng lên, tiện tay cầm theo đôi hài mới, nhè cửa sau mà đi — Chớp mắt, hắn đã ở trù phòng, lặng yên đứng sau con chuột thối, thấy nó đang nhóm lửa.
「Khụ khụ khụ!」Hác Cổ Nghị tay cầm 1 ống trúc thổi lửa. Một đám khói mịt mù bay ra. “Sặc rồi……” Tay chùi chùi lên mặt, lau đi nước còn đọng lại nơi khóe mắt, đồng thời lau luôn nước mũi đang chảy ra.
Đôi mắt yêu mị khép hờ. Quan sát thấy trong góc trù phòng được ngăn ra bởi 1 miếng gỗ mỏng. Hoa Quỳ đoán được 8 phần kia chắc là nơi để tắm rữa.
Sắc trời tối tăm. Từng đợt từng đợt gió lạnh thổi qua cửa sổ, làm lung lay ngọn đèn loe loét trong phòng, chiếu lên gương mặt tuấn mỹ nhưng đầy âm trầm.
“Tránh ra!” Hoa Quỳ dùng tay nắm con chuột thối ra chỗ khác. “Tay chân vụn về ngu ngốc.” Bếp chưa nổi lửa nhưng lòng hắn đã ngút ngàn lửa giận rồi.
Hác Cổ Nghị ngã chổng mông trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-du-lang/24600/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.