. Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng .
____________________________________
Nó nằm yên bất động trong căn phòng chăm sóc đặc biệt. Nó nhợt nhạt, xanhxao không chút sức sống. Vết thương chi chít khắp người.
Đã 3 giờ sáng. Ai cũng mệt mỏi nên đã về chỉ còn lại hắn với nó. Hắn ngồi cạnh giường nó, tay nắm chặt lấy tay nó.
- Băng à. Em giận anh lắm sao mà không chịu mở mắt ra nhìn anh.
- Em mau tỉnh lại để anh còn xin lỗi em nữa chứ.
- Em tỉnh dậy trả thù cho Kir đi.
- Bọn anh bắt được Tuệ Nhi rồi đó. Em tỉnh dậy để còn xử lí cô ta nữa, bọn anh cho em toàn quyền xử lí đó.
Hắn ngồi đấy đọc thoại 1 mình, không ai trả lời hắn, chỉ có tiếng kim đồnghồ rơi xuống 1 cách não nề. Không lẽ nó bỏ hắn thật ư?
------------------------------------
Hôm sau.
Ba mẹ nó nghe nó tin nó gặp tai nạn thì tức tốc bỏ hết công việc bay về lo cho nó.
Nhìn thấy nó như vậy mẹ nó không khỏi đau lòng.
- Băng ơi. Con tỉnh lại đi. Mẹ lo cho con lắm đó. - Mẹ nó xúc động.
- Con gái. Con nhất định phải tỉnh lại đấy. Nếu không ba không nhìn mặt con nữa đâu. - Ba nó lo lắng.
Quay sang hắn, mẹ nó bảo.
- Con cũng về nghĩ ngơi đi. Bác thấy còn mệt mỏi lắm rồi đó. Để hai bác lo cho con Băng được rồi.
- Nhưng mà bác... - Hắn
- Không nhưng nhị gì hết. Về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-cua-toi-nhe-tang-bang-lanh-lung/2335846/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.