Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng . 
- Cái gì! Hạ Băng lên núi hả. - Trung Hiếu ngạc nhiên. 
- Lên tìm nó đi. - Hy hoảng. 
*Rào...rào...rào...* 
Cơn mưa vô tình ập xuống. Đám học sinh chạy tán loạn về lều. Tuệ Nhi kéo hắn vào lều. 
Ở ngoài trời bây giờ là Thế Huy, Vĩnh Kỳ, Nhược Hy và Trung Hiếu. 
- Đi vào trong đi. Nào tạnh mưa rồi tìm Hạ Băng. - Vĩnh Kỳ. 
- Tao phải tìm cô ấy, trời mưa cô ấy trên núi nguy hiểm lắm. Thế Huy. 
- Mày khùng sao mà lên núi giờ này? - Trung Hiếu. 
- Mày nói vậy thì mày có nghĩ là Hạ Băng đang trên đó không? - Thế Huy gắt. 
- Anh yêu con Hạ Băng lắm hay sao? - Hy hỏi. 
- Ừ! Anh yêu Băng rất nhiều. Nhiều hơn mạng sống của anh nữa. - Thế Huy nói rồi chạy lên đường núi tìm nó. 
Hắn đang ngồi cạnh Tuệ Nhi và Thùy Linh 
- Hạo Thiên, Anh cho em và Thùy Linh ở chung lều với anh nha. - Tuệ Nhi ngọt ngào. 
- Sao cũng được. - Hắn lãnh đạm. 
Tuệ Nhi và Thùy Linh nhìn nhau cười mãn nguyện. 
Bộ 3 vừa bước vào thấy hắn như vậy lắc đầu rồi bước đến cuối lều ngồi nói chuyện gì đó. 
Nó bây giờ trong đầu trống rỗng, cứ vô thức bước đi tiếp. Chỗ bị hắn đánhcũng đã hết đỏ. Khuôn mặt bị nước mưa xối thẳng vào trở nên trắng bệchvà vô hồn. Nó không ngờ hắn lại đánh nó. Nó không hiểu lí do. Trong đầunó văng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-cua-toi-nhe-tang-bang-lanh-lung/2335746/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.