Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng . 
Thế Huy thổi bụi cho nó xong thì định bước đi. Vừa lui lại thì bị mất thăng bằng và ngã xuống, theo quán tính thì nó ngã theo và đè lên Thế Huy.KHoảng cách của cả 2 lúc này rất gần. 
Nhược Hy toan bước lại chỗ nó nhưng hắn níu tay Hy lại. 
- Về lều. 
- Nhưng mà. - Hy nhìn hắn. 
- Đi về lều. - Hắn không đợi Hy nói hết và kéo Hy về lều. 
Cả 5 người bước về lều. Tuệ Nhi thầm mừng vì kế hoạch đã thành công. Đangđi vài bước thì trong đầu Tuệ Nhi lóe lên 1 ý nghĩ. Nghĩ giả vờ quỵxuống. 
- Ây da! Đau quá. Anh Thiên em đi không nổi nữa. - Tuệ Nhi giả vờ khóc. 
Hắn thấy vậy bế xốc Tuệ Nhi lên đi về lều. Nhược Hy, Vĩnh Kỳ và Trung Hiếu cảm thấy có gì uẩn khúc ở đây. 
Hy hiểu con người của nó mà. Nó tuyệt đối không phải người như vậy. 
Tuệ Nhi được hắn bế mừng ra mặt. Hắn thì đầu óc suy nghĩ mông lung, toàn là hình ảnh của Nó và Thế Huy. 
Nó vội vã đứng dậy. Thế Huy cũng ngồi dậy phủi bụi trên người mình. 
- Em xin lỗi anh. - Nó mặt đỏ như trái cà chua chín. 
- Không sao đâu! Về lều đi trời chuyển mưa đen kịt rồi kìa. - Thế Huy vừa nói vừa chỉ tay lên trời. 
Lúc này nó mới nhận ra là trời đang kéo mây đen. Nó có cảm giác bất an trong lòng. 
Nó và Thế Huy cất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-cua-toi-nhe-tang-bang-lanh-lung/2335742/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.