Lôi Vĩ Vĩ bị trói chặt hai tay hai chân ở trong một căn phòng, giống như những khu nhà để xe lạc hậu làm từ những tấm sắt rỉ. Ánh sáng có được là nhờ những đốm lửa được thắp sáng ở mọi ngóc ngách trong đây. Còn tôi, bị trói chặt hai tay hai chân như Lôi Vĩ Vĩ, lại còn ở ngay phía sau lưng anh nữa chứ. Bọn chúng đúng là định cho cả hai chúng tôi chết chung mà.
Nhưng mà có một điều tôi thắc mắc, không hiểu bọn chúng giam giữ bố mẹ của Lôi Vĩ Vĩ ở đâu nhỉ? Trên đường tới đây, tôi không thấy một địa điểm nào khả nghi cả.
"Diệp Trúc Y, làm tốt lắm."Diêu Ái Tâm mỉm cười tán thưởng. "Nhưng mà tôi vẫn không thể tin tưởng cô được, nên đành trói cô tạm ở đó. Ngoan ngoãn và ngồi yên, đừng có mưu toan gì."Càng về cuối, cô ta càng nhỏ giọng răn đe tôi.
"Thả cô ấy ra."Lôi Vĩ Vĩ trừng mắt lên nhìn Diêu Ái Tâm, gằn giọng nói.
"Đừng cứng đầu nữa, Lôi Vĩ Vĩ."Diêu Ái Tâm thở dài, rồi cười khẩy một cái. "Cậu với tôi không đơn thuần chỉ là bạn từ thuở nhỏ đâu."
Lôi Vĩ Vĩ không nói gì nữa. Tôi có thể cảm nhận được rằng tay của anh đang run rẩy, vì tức giận, vì lo lắng.
Két!
Bất thình lình, cánh cửa sắt ở đằng sau lưng tôi được mở ra, tạo ra những âm thanh cót két nghe tới sởn da gà, lấy đi tất cả sự chú ý của người ở trong căn nhà sập xệ này.
"Bắt được rồi chứ gì?"Một giọng nói xoáy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-ben-anh/3095068/chuong-14-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.