Chị Điệp Điệp lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn trực diện vào đôi mắt tôi. Trông chị ấy tự tin hơn bao giờ hết, lại còn không hề có sự ngạc nhiên nào trên mặt cả. Có lẽ chị ấy đã biết trước, chính chị ấy sắp xếp sự việc thành ra nông nỗi này. Chính vì điều này nên đã khẳng định được rằng chị Điệp Điệp biết rõ cội nguồn câu chuyện của tôi, biết hết tất cả mọi thứ. Chị chỉ muốn dụ tôi nói ra những điều thật lòng, rồi giả vờ im lặng để cho tôi nói tiếp, nói hết, và Lôi Vĩ Vĩ ngồi gần đây có thể nghe thấy hết tất cả mọi thứ.
Nhưng tại sao, Lôi Vĩ Vĩ vẫn nghe lời chị Điệp Điệp và giấu tôi, tới đây để nghe tôi nói?
"Lôi Vĩ Vĩ... sao cậu..."Đình Đình sau một hồi cứng đơ như hột bơ thì cuối cùng cũng đã cất tiếng nói. Nghe cái giọng ngắn nga ngắc ngứ, ngập lên ngừng xuống thì tôi cũng đủ hiểu rằng tôi và cô ấy là hai nạn nhân duy nhất bị sa vào của cái bẫy do chính Điệp tỷ tỷ bày ra.
"Nào, hai chị em mình đi mua sắm thôi."Chị Điệp Điệp rất biết ý, nhẹ nhàng kéo tay Đình Đình, nhắc nhở khéo léo tôi bằng một cái nháy mắt điêu luyện vô cùng, xong chị mới bước ra khỏi quán cafe.
Lúc này, nhạc của quán mới được bật lên như lúc trước. Ca khúc tiếng anh vang lên sao mà nghe sâu đắm như lòng của mẹ biển cả, nghe dịu nhẹ như cơn gió đầu thu, se se mát lạnh thổi sâu vào từng giác quan của con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-ben-anh/3095050/chuong-13-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.