Mái tóc rối bờ bị gió thổi bay của Hàn Băng Vũ trông vẫn giống y nguyên cái lần cậu ấy đứng kề bên tôi để ngắm hoàng hôn. Tôi giờ đây không còn biết được đôi mắt được chắn bởi một lớp kính đen đang nhìn tôi ra sao, cũng không thể nào mở được chìa khóa suy nghĩ của Hàn Băng Vũ. Người đứng trước mặt tôi lại làm tôi nhớ tới hạnh phúc chiều hôm đó, người đứng trước mặt tôi đã tái hiện lại tất cả mọi thứ khiến tôi như muốn khuỵu xuống và ôm mặt khóc nức nở. Hàn Băng Vũ đã xuất hiện, xuất hiện đầu tiên. Khuôn mặt không mấy rạng ngời của cậu ấy đã giúp tôi hiểu được phần nào.
"Sao... cậu lại ở đây?"Biết rõ lí do, nhưng tôi vẫn tỏ vẻ ngu ngơ hỏi han.
"Cậu biết rồi sao còn hỏi?"Giọng Hàn Băng Vũ mang theo không khí lạnh từ Bắc Cực tràn xuống, khiến tôi chợt lạnh toát sống lưng.
Ạch, cậu ấy biết rồi à? Đúng rồi, người có thế có quyền như Hàn Băng Vũ thì chỉ cần alo một cú điện thoại là có thể biết hết mọi thông tin về cả thế giới rồi.
"Biết tôi sẽ tới sao vẫn đi?"Hàn Băng Vũ tiếp tục cất tiếng hỏi.
Tôi im lặng, nhìn chằm chằm cậu ấy một lát rồi thở hắt ra. "Đi được nửa quãng đường mới biết cuối đường có cổng âm phủ."Tôi chép miệng, nói được nửa chừng thì quay đầu nheo mắt ra nhìn bình mình đang dần lên cao ở cuối chân trời.
Hàn Băng Vũ nín thinh một cách bất thường. Cậu ấy đứng sát bên cạnh tôi, hai tay đút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-ben-anh/3095041/chuong-13-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.