Sáng hôm sau, chuông điện thoại báo thức đặt cho từng phòng lúc bảy giờ rưỡi vang lên inh ỏi bên tai tôi, át hết cả tiếng chiếp chiếp bé nhỏ của những con chim đi. Thật xui cho cái chuông báo thức, tôi vẫn còn đang mơ, mà một khi mơ rồi thì vô cùng khó dậy. Chính vì điều này, tôi đã vô cùng cáu giận, chùm kín chăn lại, nằm nghiêng người ra rồi cố gắng ngủ tiếp. Khổ nỗi tiếng chuông thì cứ kêu, còn tôi thì cứ lười ra tắt, Triệu Ánh Nguyệt thì chẳng thấy đâu cả. Tôi đành lật chăn sang một bên, lấy hai tay che mặt khỏi ánh nắng bên ngoài rọi vào trong phòng qua tấm rèm mành trắng.
Đằng nào cũng là lúc tôi đang cảm thấy khó thở do tắc mũi nên đành với kính ở tủ đầugiường bên cạnh, đeo vào rồi từ từ ngồi dậy.
Tôi vươn người, gãi ngứa toàn thân sau một giấc ngủ dài và ngáp dài đến chảy cả nước mắt. Sau đó, tôi mới nhìn xung quanh phòng một lượt. Lúc này, chuông điện thoại báo thức vẫn kêu vang.
Triệu Ánh Nguyệt ngủ rất tốt. Cho dù chuông có đang ngày một to lên thế nào, cô ấy cũng tuyệt đối không cử động. Dáng ngủ, dáng nằm, khuôn mặt ấy của Triệu Ánh Nguyệt, không hiểu sao làm tôi liên tưởng đến bộ phim hoạt hình "Công Chúa Ngủ Trong Rừng". Còn tôi, đau đầu ngạt mũi, do đêm qua vừa tắm xong đã nằm điều hòa lạnh thấu xương mười sáu độ. Sáng sớm thì bị nước mũi nước dãi chảy tèm lem ra gối tới mức báo động. Cơ chân cơ tay vẫn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-ben-anh/3094988/chuong-10-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.