Lôi Vĩ Vĩ dẫn tôi băng qua bao nhiêu con phố nhộn nhịp, đi qua cả một bờ biển với bãi cát trắng trải dài. Hắn ta cứ thế dẫn trước, hai tay đút túi quần, không nói một câu nào khiến tôi hơi sờ sợ. Nhỡ đâu hắn giả vờ tốt với tôi bấy lâu này là để vỗ béo tôi, xong bây giờ lẳng lặng đi như thế này để bán tôi sang Trung Quốc, à nhầm, bán tôi sang nước khác để lấy tiền?
Thôi đừng hoang tưởng nữa thưa mẹ, sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu.
Đứng trước nhà hàng mang tên là 'Biển Đẹp', Lôi Vĩ Vĩ dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn. Tôi cũng làm theo hắn, nheo mắt lại ngước đầu lên nhìn xem có chuyện gì không.
Nhìn từ ngoài vào trong cũng đã biết đây là nhà hàng chuẩn năm sao, xịn nhất cả cái dãy phố ẩm thực này. Vì có một bức ảnh của một con tôm hùm to bổ chảng ở bên cạnh biển nhà hàng làm tôi đoán ngay đây là quán chuyên hải sản. Vừa mới nhận ra, tôi chợt rùng mình.
Từ trước tới giờ tôi rất ít khi ăn hải sản. Thỉnh thoảng lắm dì Khuê mới mua ít cá, ít tôm về làm bữa tối cho thay đổi bữa ăn và để tốt cho sức khỏe. Chú Phong nhà tôi một phần cũng là bị dị ứng với mực nên ngay cả đến con mực vị như thế này tôi cũng không biết. Chính vì ít ăn hải sản nên tôi tự nhận thấy mình ghét ăn hải sản.
"Lôi... Lôi đại ca, hay là ta về khách sạn đi, ăn đồ ở đây đắt lắm."Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-ben-anh/3094971/chuong-9-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.