Đã một tuần kể từcái ngày mà 'thảm kịch' ấy kết thúc. Đúng vậy, Lôi Vĩ Vĩ chưa hề đếntrường dù chỉ một phút, tôi cũng không hề có tin tức gì của cậu ta, vàtôi cũng không muốn nhắn tôi hay hỏi han gì cả. Bởi vì tôi biết là dù có liên lạc thì hắn cũng ko trả lời hoặc là hắn sẽ xổ một tràng tâm sự.Tôi mặc dù đúng là lo lắng thật, nhưng mà đã có Hàn Băng Vũ quan tâm tới tôi, luôn ở bên cạnh tôi nên tôi thấy mình bớt lạc lõng hơn.
Thực ra là vì mọi người đều quan sát tôi quá gắt gao, quá ghen tỵ với nhữnggì Hàn Băng Vũ và Lôi Vĩ Vĩ làm với tôi, nên tôi mới thấy sự tồn tại của mình thật sự 'có giá trị'. = =
Và một điều tôi quan tâm hơn tất cả mọi thứ khác, chính là về vấn đề mà ai ai cũng lo. Đúng, là thi cuối kì hai, là kì thi cuối cùng của năm họclớp mười này. Chỉ còn một tháng nữa là đã thi rồi. Tôi thuộc dạng ngườinước đến chân mới nhảy (chính vì thế nên điểm của tôi mới không cao),nên cũng không quá vội vàng về phần ôn thi. Cứ để sát ngày thi rồi tính.
Một điều khác mà tôi vừa mới biết, chính là chuyến dã ngoại ba ngày hai đêm vào mấy ngày sắp tới do trường tổ chức. Tôi hơi bị hoảng, vì thường thì những trường tôi đã học họ đều đi dã ngoại sau khi một đợt thi dài nàođó, nhưng tự dưng ở cái trường này nó lại ngoi lên trước. Chị Điệp Điệpnói rằng vì trường muốn học sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-ben-anh/3094965/chuong-9-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.