Chiều về, tôi đã cố gắng chạy đi thật nhanh để đi về một mình vàkhông bị Lôi Vĩ Vĩ đeo bám HAY giở cái thói gia trưởng nữa, nhưng đúngkiểu ‘yếu làm mồi ăn cho kẻ mạnh, cá lớn nuốt cá bé’ mà. Lôi Vĩ Vĩ kiểugì thì kiểu cũng đã tóm gón được tôi, rồi tra hỏi tôi lấy tra hỏi để,vặn óc người ta ra để hỏi, rằng vì sao cứ tránh mặt hắn cả ngày.
Tôi cũng không biết trả lời ra sao nữa! Tôi cũng không rõ tại saomình lại hành động như vậy, chỉ là sau khi bị hắn sai đi mua chai nước,tôi đã sợ tới phát hoảng. Tôi e ngại rằng nhỡ đâu Lôi Vĩ Vĩ bắt tôi muacả thùng nước cho hắn thì tôi biết đào đâu ra tiền?
“Này, tôi nghe một thằng nói cô và Khương Hạ Chính nói chuyện vớinhau.”Lôi Vĩ Vĩ vừa mới tóm được cổ áo tôi, xách tôi như cái túi nylonra phía sau trường, rồi ngay lập tức hỏi thẳng. “Có thật không?”
“Ức!”Tôi nấc lên một cái, rồi gật đầu thật mạnh một cái, mất hết tự tin cúi mặt xuống không dám nhìn trực diện với Lôi Vĩ Vĩ.
“Này, hai người nói gì hả?”Lôi Vĩ Vĩ nắm chắc vai tôi, cúi xuống đểnhìn tôi thật rõ. Tôi quay sang phải, hắn quay sang phải, tôi sang tráithì cũng ở bên trái. Cứ thế cứ thế, hắn cứ quyết nhìn mặt tôi bằng đượcthì thôi, còn tôi thì cự tuyệt liên tục.
Đến khi tôi mỏi cổ lại còn đau đầu nữa, cảm giác như có thêm ba Lôi Vĩ Vĩ nữa xuất hiện, tôi mới chịu thua.
“Lôi… Lôi Vĩ Vĩ… tôi hỏi cậu một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-ben-anh/3094952/chuong-8-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.