Sáng hôm sau, ngay từ lúc mới ngồi dậy, tôi đã hắt xì hơi đúng năm cái liên tiếp.
Không hiểu hôm nay sẽ có chuyện gì xảy ra với tôi đây. Bầu trời nhìn qua tấm rèm trông xám xịt thế kia cơ mà.
Rào rào rào!
Có lẽ vì mới sáng sớm, trời đã mưa lại còn thêm không khí se se lạnh của mùa thu, nên chả ai dám ra ngoài đường đi làm cả. Nghe dì Khuê nói thời tiết hôm nay xuống chỉ còn có 14 độ. Đối với tôi thì nó cũng chưa phải lạnh lắm, nhưng đối với nhiều người thì là lạnh. Tàu điện hôm nay tôi đi vắng hơn mọi lần đã đủ chứng minh điều đó. Vắng thì vắng thật nhưng dẫu sao vẫn không có chỗ cho tôi ngồi.
Trường học là địa ngục thật sự với những học sinh như tôi. Khi nó đã biến thành địa ngục, có lẽ người ngoài sẽ không thể tưởng tượng được nó kinh khủng đến mức nào. Cứ nhắc tới đi học là sợ, chỉ cần nghĩ tới Thiên Thu và hội bạn kia cũng đủ làm tôi nằm mơ thấy ác mộng.
Cả Đình Đình nữa, không hiểu cô ấy nghĩ gì về tôi đây. Thậm chí còn chưa cho tôi thời gian giải thích, cô ấy đã lờ đi, coi tôi như người xa lạ.
Bốp! Một cái gì đó đập mạnh vào hai vai tôi.
"Á!"Theo phản xạ, tôi nhắm chặt mắt lại, ôm đầu ngồi thụp xuống, hét toáng lên.
Động đất, động đất mẹ ơi, cứu con với!
"Cô... làm cái trò gì thế?"Giọng tên Lôi Vĩ Vĩ vang lên bên cạnh tôi.
Lôi Vĩ Vĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-ben-anh/3094890/chuong-5-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.