Ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua tấm rèm màu trắng, rọi thẳng vào mặt tôi. Tiếng chim bên ngoài hót líu lo chào đón ngày mới. Tôi từ từ ngồi dậy, đeo kính vào. Tôi nhìn đồng hồ chỉ 6h30 sáng, tôi lại thở dài. Haiz, một ngày nữa bắt đầu rồi, thời gian trôi nhanh thật. Tôi chán nản đi ra khỏi giường.
Hôm nay tôi chọn đi xe buýt cho thay đổi không khí. Vì dạo này sáng nào tôi cũng đi tàu điện. Xe buýt vẫn đông như thường lệ, chen đến mức va đập vào nhau. Sao giờ này mà có nhiều người ra đường thế nhỉ?
"Y Y, nói cho tôi nghe."Giọng tên Lôi Vĩ Vĩ làm tôi bừng tỉnh khỏi giấc ngủ gật gù ở trước cửa lớp. Oáp, ai đời lại mơ về buổi sáng hôm nay mới hâm chứ.
"Gì.. gì vậy?"Tôi ngước đầu lên, hỏi với giọng ngái ngủ.
"Hôm qua tôi nói là cô đợi tôi, thế mà dám bỏ về trước hả? Cô chán sống rồi đúng không?"Lôi Vĩ Vĩ tức tối gào lên, giơ nắm đấm ra đe dọa, khiến mọi người xung quanh sợ hãi chạy mất dép.
"Ơ..."Nhắc tới đây, tôi tỉnh hẳn, liền đứng dậy. "Tôi... tôi không muốn trễ xe."
"Trễ trễ cái đầu cô."Lôi Vĩ Vĩ nổi giận vỗ một phát vào đỉnh đầu tôi, làm tôi rụt đầu chịu trận."Đã có thiếu gia đây chở cô về, cô còn lo sao?"
"Mẹ... mẹ tôi dặn phải về trước sáu giờ."Tôi nói rụt rè. Hic, bây giờ mà đi khai báo vụ Hàn Băng Vũ đi cùng tôi chiều qua đảm bảo sẽ khiến tên Lôi Vĩ Vĩ nổi điên, ném tôi ra biển Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-ben-anh/3094887/chuong-5-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.