Tôi thất thểu đi ra khỏi phòng hiệu trưởng, khẽ đóng cửa lại. Tôi thở dài vì thất vọng, mặt mày như đưa đám. Vậy là hết, cuộc sống của tôi ở trường Lam Nguyệt sẽ chấm dứt vào cuối tuần này.
Không hiểu dì Khuê và chú Phong sẽ nói gì với tôi đây? Chắc là họ giận dữ lắm. Chú Phong đi làm vất vả mới kiếm được chút tiền. Dì Khuê thì ngày nào cũng dậy sớm ngủ muộn, cho tôi ăn, làm việc nhà, đủ các thể loại. Vậy mà bây giờ, tôi đã phụ lòng của họ.
Tôi vừa đi vừa cắm mặt mũi xuống đất, chỉ sợ sẽ gặp ai đó. Mà ai đó, có lẽ là Hàn Băng Vũ.
Tôi thật sự muốn hỏi cậu ấy lắm, nhưng dường như tôi không có đủ can đảm để làm chuyện này.
Tôi chạy nhanh vào trong phòng vệ sinh nữ rồi khóc thút thít. Tôi ngồi gập người xuống, cả người cứ rung lên bần bật, hai hàng nước mắt chảy mãi không thôi. Tôi cứ liên tục sụt sịt, lau nước mắt đi nhưng cũng chả làm tôi ngừng khóc.
Mọi người trong trường sẽ nghĩ gì về tôi đây? Thể nào cái tin này chả lộ ra ngoài, rồi nhỏ Hoa Ấn Hoa Băng, bọn họ sẽ còn bắt nạt tôi nhiều. Cả Thiên Thu cũng vậy, chắc cô ta sẽ còn hận tôi hơn.
Tôi... tiếp viên quán bar...
Ahhhh, tôi không muốn nghĩ tới nữa. Ai giết chết tôi đi, tôi không muốn sống trên đời này khi danh dự của tôi bị hủy hoại.
"Ai... ai đang khóc đấy?"Một giọng nói nghe quen tai vang lên ở bên ngoài. Tôi giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-ben-anh/3094864/chuong-4-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.