Tôi chạy như bị ma đuổi, mặc kệ cái chân đau, đến thẳng nhà vệ sinh.
Tôi chỉ thấy bẩn, và đặc biệt tiếc đuôi guốc hàng hiệu này. Huhu, hôm nay tôi sẽ không bao giờ quên đâu. Từ bé tới giờ tôi chưa bị ai nôn vào chân cả.
Tôi trở về chỗ ngồi. Ông quản lý bar đã tới phàn nàn, lay người Lôi Vĩ Vĩ liên tục nhưng hắn đã ngủ từ lâu. Tôi phải thay mặt cậu ta xin lỗi ông quản lý rối rít, rồi tôi còn bị bắt đi dọn cái đống nôn đó của hắn. Đến lúc xong xuôi, tôi thở không ra hơi ngồi xuống ghế. Mái tóc được làm đẹp giờ trở nên rối tung rối mù như ổ quạ. Đến khi ông quản lý nhắc tới tiền thì...
Đúng rồi, hôm nay Lôi Vĩ Vĩ nói là hắn đãi tôi nên tôi lục người hắn. Nhưng lạ thật, hắn không có ví hay tiền trong người. Bản thân tôi thì đi người không rồi nên tôi không có tiền. Tôi gượng gạo nhìn ông quản lý. Ánh mắt ông ta như con rắn độc muốn ngoạm chết tôi. Sợ hãi... sợ hãi...
Kết quả tôi bị biến thành lao công, phải lau dọn cho quán bar trong vòng một tiếng đồng hồ. Tôi liếc nhìn Lôi Vĩ Vĩ, cái tên đã hại tôi thê thảm, khiến tôi thành lao công vậy mà ngủ ngon lành trên ghế sofa. Huhu, con sống tốt mà, sao ông trời cứ bắt con phải chịu khổ thế này?
10 giờ, đồng hồ chỉ đúng 10 giờ.
Vì ôg quản lý thấy tôi trả công chưa đủ nên bắt đi rửa cốc chén và nhốt lại thêm 30'
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-ben-anh/3094843/chuong-3-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.