Tên Lôi Vĩ Vĩ lết tôi như bao tải ra đằng sau trường, nơi có rất ít học sinh đi qua. Đến một đoạn, hắn thả tôi ra, khoanh tay trước ngực, đôi mắt khẽ nhíu lại. "Cô muốn gì đây?"
Tôi mới là người phải hỏi hắn câu ấy à nha.
"Tôi... tôi... biết... mà cũng không..." Lúc này, tâm trạng tôi rối bờ nên nói năng cứ loạn tùng xạ hết cả lên. Nhìn cái ánh mắt mafia của hắn làm tôi sợ nổi da gà. Mắt tôi cứ nhìn đi chỗ khác để tránh ánh mắt đó.
"Cô nói năng kiểu gì vậy?"Lôi Vĩ Vĩ nói như hét. "Rốt cuộc cô muốn gì? Sao cứ đeo bám tôi thế?"
"Tôi... tôi đâu có..."
"Ờ ha! Cái kiểu đi đâu cứ đụng cô là xui xẻo nhất, thế chả phải đeo bám còn gì. Còn hại tôi hôm qua dầm mưa về nhà nữa."Lôi Vĩ Vĩ tức giận, giơ tay ra đánh bụp vào trán tôi. Tôi nhăn mặt vì đau. Hức, cả cái bàn tay hộ pháp đấy đánh mà không đau chắc?
"Tôi... tôi xin lỗi..."Tôi cứ như sắp khóc ra rồi.
"Này, tôi cấm cô khóc đấy."Lôi Vĩ Vĩ lùi lại hai bước, một tay đút túi quần. "Tôi không đơn thuần chấp nhận lời xin lỗi."
"Tôi... tôi phải làm gì?"Nghe tới đây, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hic hic, hắn muốn làm gì sao? Chẳng lẽ bắt mình phải bò một vòng quanh sân trường kêu ụt ịt? Hay là hắn ta đuổi học tôi? Á má ơi, con tưởng tượng mà đã thấy ghê rồi.
"Hehe!"Lôi Vĩ Vĩ mặt đang nghiêm nghị bỗng cười tủm tỉm, nhe răng ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-ben-anh/3094815/chuong-2-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.