Chúng tôi nhận ra nhau. Sau đó nói chuyện vui vẻ.
"Không ngờ cậu là cô gái hôm trước."Đình Đình cười tủm tỉm. "Nghe giọng cậu lúc đó buồn cười thật."
"Vậy... vậy hả?"Tôi cười gượng. "Còn tôi cứ tưởng cậu là ma."
"À mà lúc đó, tôi thấy cậu đi rõ lâu. Có chuyện gì à?"Đình Đình ngước lên hỏi tôi.
"À à... có... có chút chuyện."Tôi gãi đầu, ánh mắt hướng sang chỗ khác.
"Lôi Vĩ Vĩ lại kiếm chuyện đúng không?"Đình Đình cứ như cái mạng xã hội, biết được mọi thứ. Thấy tôi gật đầu, Đình Đình khoanh tay trước ngực. "Lôi Vĩ Vĩ một ngày không kiếm chuyện với chị Điệp Điệp thì không chịu được."
"À mà này, chị Điệp Điệp là tiểu thư như vậy, sao lại đi làm nhân viên y tế?"Nhắc tới chủ đề, tôi lập tức hỏi trước khi quên.
"À, chị ấy bỏ nhà ra đi rồi vào đây làm việc. Muốn biết lí do không?"Đình Đình nháy mắt. Không đợi tôi trả lời, cô ấy kể luôn. "Chị ấy không được chọn làm người thừa kế gia tộc Lôi."
"Gia tộc Lôi? Vậy Lôi Vĩ Vĩ..."Tôi kinh ngạc.
"Đúng! Chị ấy được luyện trở thành người thừa kế từ bé, nhưng sau khi có Lôi Vĩ Vĩ thì chị ấy bị tước mất chức đó. Quá tức giận, chị ấy bỏ đi và thề sẽ không liên quan tới Lôi gia nữa."Đình Đình khẽ nhíu mày. "Nhưng không vì thế mà chị ấy ghẻ lạnh với em trai mình."
"Ồ!"Quá cao cả, tình chị của Điệp Điệp tỷ dành cho Lôi Vĩ Vĩ thật sự lớn lao. Tôi nghe mà thấy ghen tị, bởi vì tôi không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-ben-anh/3094810/chuong-1-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.