Edit: An Ju
“Ưm ưm!” Giống hệt một chú dê trắng nhỏ, Chung Nghị bị bịt miệng chỉ có thể giãy dụa trên giường mà kêu.
Hoàng Phủ Lãng đè hắn xuống, ngón tay đưa tới trước mặt, giọng điệu mang ý cười: “Đừng kêu, ta sẽ lấy khăn bịt miệng ngươi ra.”
“Ưm ưm ừm!” Chung Nghị mắt tóe lửa trừng mắt nhìn hắn.
“À! Vậy ngươi đang muốn gọi những người khác tiến vào đúng không?” Hoàng Phủ Lãng cố ý biểu lộ ra vẻ tỉnh ngộ, miệng vui vẻ nói năng tuỳ tiện khiến Chung Nghị bốc lửa giận cháy toàn bộ ngũ tạng lục phủ, so đo giữa lợi và hại, cắn răng ngoan ngoãn chịu thua. Từ khi gặp lại Hoàng Phủ Lãng, răng hắn sắp nghiến đến mòn!
Miếng khăn trong miệng được gỡ xuống, Chung Nghị thở phào nhẹ nhõm, nước miếng chảy ra bên khóe môi tạo cảm giác ẩm ướt, đầu lưỡi không nhịn được liền liếm quanh một vòng, nhưng không chú ý tới Hoàng Phủ Lãng đang dùng ánh mắt gì nhìn hành động này của hắn.
Chung Nghị đang nằm sấp, mặt nghiêng qua bên, lấy chăn gấm ngổn ngang bên cạnh che chắn thân thể trần trụi của mình, hạ thấp giọng, tiếng nói trong trẻo như tiếng ngọc rơi hàm chứa tức giận: “Hoàng Phủ Lãng! Cởi dây!”
Hoàng Phủ Lãng lắc đầu không nói gì, ngón tay xoa xoa dưới cằm Chung Nghị, từ đó xuôi theo đường cong khuôn mặt vuốt đến tai nhỏ do giận mà đỏ lừ, đưa tay tháo búi tóc, Chung Nghị một đầu tóc đen như gấm bung ra, xõa tung trên sống lưng như được dương chi bạch ngọc* tạo thành, đuôi tóc vừa lúc dừng trên chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-ai/649859/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.