Trúc Ngải Mạch giật mạnh món đồ lót khỏi tay người kia, vội vàng muốn ngẩng lên thoát khỏi tính huống khó xử lúc này.
"Cộp!" Một tiếng vang rõ to nổi lên.
Mẹ Sở giật mình hoảng hốt, nhanh chóng áp tay lên đầu cô nàng còn đang ngồi bệt dưới sàn nhà, với đôi mắt mở to.
Hẳn là con bé bị đập đầu vô thành giường tới mức hốt hoảng không nói thành lời luôn rồi: "Ai ui, con không sao chứ, Tiểu Mạch? Có đau lắm không?"
Vừa hỏi, bà vừa xoa xoa loạn mái tóc của cô nàng kia. Trúc Ngải Mạch mím môi, đưa chân đạp phần dẹp thừa mà Sở Hàn vô tình để lộ ra vào lại gầm giường.
Gương mặt cô vẫn đỏ như tôm hấp, kiên quyết lắc đầu: "Con không sao ạ!"
"Sao mặt con lại đỏ thế kia? Có phải phát sốt rồi không?" Mẹ Sở nhíu mày hỏi.
Trúc Ngải Mạch vốn dĩ đang khỏe mạnh như trâu, vừa nghe câu hỏi này, chằng hiểu sao lại cảm thấy bản thân đúng là đang sốt đến mức muốn xuất huyết luôn rồi ấy chứ.
Cô khó khăn nuốt một ngụm nước bọt: "Không... không có đâu ạ."
Sở Nhu nhìn cô, hơi híp mắt, sau đó lại đột nhiên nở một nụ cười thần thần bí bí: "Ai dô, Tiểu Mạch không phải con thấy ngại đó chứ? Có gì phải ngại nào? Ở đây chỉ có hai chúng ta, chứ nào đâu có người ngoài đâu?"
Trúc Ngải Mạch mem theo tay đỡ của dì Nhu nhà mình, chầm chậm đứng dậy, mắt như có như không liếc về phía gầm giường.
Thì đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mach-thuong-nhan-nhu-ngoc/2096010/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.