Lúc quản lí khu thương mại nhận được tin báo chạy tới thì cả khu trò chơi online đã chẳng còn nguyên vẹn.
Một đám người vây quanh hết vòng trong lại vòng ngoài, khiến một kẻ to béo như gã phải cố sức lắm mới chen nổi vào.
Cảnh tượng bên trong hoang tàn đến mức khiến người ta đau lòng. Chưa tính đến hàng loạt máy tính đắt đỏ bị đập nát, xô đổ trên nền đất tổn thất đến bao nhiêu thì riêng mấy bộ bàn ghế bị nghiền đến méo mó kia cũng đủ khiến lũ học sinh kia phải hộc máu rồi.
Hai mắt gã quản lí đã giăng tơ máu, gã gầm lên với dáng người con con đang ngồi chễm chệ trên một chiếc bàn lành lặn hiếm hoi kia: "Cái quái gì xảy ra ở đây???"
Lục Duệ ngồi bệp dưới đất, lưng tựa vào chiếc bàn mà Trúc Ngải Mạch đang ngồi, há miệng ra thở, muốn lên tiếng lại không còn hơi mà nói.
Bên cạnh còn có Đại Nhất đang gối lên chân anh, trừng mắt nhìn trần nhà.
Xung quanh thì một đống tên đô con đang vật vã rên rỉ trên đất, có đứa gào khóc, thậm chí, còn có tên đã bậy cả ra quần.
Quả thật là hỗn độn.
Trúc Ngải Mạch nhảy xuống khỏi chiếc bàn, vặn cổ cho khỏi mỏi, nhìn gã đàn ông to béo đang hùng hùng hổ hổ kia, lạnh nhạt: "Ẩu đả!"
Trên đầu người kia đã bắt đầu bốc lên khói đen.
Sở Hàn ngồi trên chiếc ghế để một bên, do xung quanh quá đông nên ít người chú ý đến anh. Chẳng quá quan trọng, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mach-thuong-nhan-nhu-ngoc/2096001/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.