"Trúc Ngải Mạch, tên tôi, nhớ cho kĩ! Đợi ngày tôi gặp được cậu tôi nhất định sẽ xé xác cậu ra!"
Đấy là câu đầu tiên Sở Hàn nghe Trúc Ngải Mạch nói. Khi ấy, anh còn chưa gặp mặt cô. Vậy mà, vì một câu ấy, dù không cố ý, lại vẫn khắc ghi cái tên ấy. Khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn không thể quên nổi.
Thế nhưng, ấy là chuyện sau nay. Hiện tại không bàn tới.
Chỉ rõ, lúc ấy, nghe Trúc Ngải Mạch nhắc lại nửa câu đầu kia, không hiểu sao Sở Hàn lại thấy buồn cười.
Cách tạo ấn tượng của con gái bây giờ cũng thật là phong phú. Nhưng kiểu làm quen ẩn ý và tốn thời gian như này, Sở Hàn không hề thích.
Trúc Ngải Mạch không biết hành động căm thù của bản thân trong mắt Sở Hàn lại là hành động muốn móc nối làm quen. Nếu biết, nhất định cô sẽ nhổ vào mặt anh không do dự. Đáng tiếc, cô không hề biết.
Lục Duệ ngồi trên bàn Sở Hàn, thấy Trúc Ngải Mạch cứ nhìn về phía này, cho rằng cô nhìn trúng mình, vội ném mị nhãn qua. Lại tỏ vẻ thông tuệ hiểu biết, ra vẻ thơ văn hỏi:
"Ồ, Ngải là Ngải xinh đẹp đó ư? Có phải là Ngải trong “Tri hiếu sắc tắc mộ thiếu ngải”* không? Ý tên cậu là Lúa mạch xinh đẹp hả?"
(Câu dịch là: "Biết hiếu sắc thì thích gái tơ" (Mạnh Tử)=> Ngải ở đây là chỉ người xinh đẹp tươi tắn)
Đám bạn học nghe Lục Duệ nói suýt nữa thì phun nước miếng. Đến cả thầy Lâm Khải cũng không giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mach-thuong-nhan-nhu-ngoc/2095996/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.