Đại Thiệu vương triều đời thứ mười tám, Đức Trị năm thứ mười hai.
Trên đại điện có một nhóm các quan viên đang thi nhau cáo trạng một vị đại quan nào đấy tham ăn hối lộ, mua quan bán tước, hà hiếp lương dân bá tánh và xin hoàng đế bệ hạ định đoạt. Tiếp theo lại có một nhóm đại thần bước ra xin được biện giải thay kẻ đang bị tố cáo, nói cái gì mà vị đại nhân này nhiều năm vì giang sơn xã tắc cúc cung tận tụy, không có công lao cũng có khổ lao, tội trạng kia cũng chỉ là nhất thời hồ đồ mới phạm phải, vậy nên cúi xin hoàng đế bệ hạ mở lòng trời biển mà khai ân. Thế rồi nhóm trước bác lời nhóm sau bảo rằng kẻ này tác ác đã lâu, quyết chẳng phải chuyện nhất thời.
…
Nói tóm lại hết thảy đều vì một viên quan béo tốt đang quỳ giữa đại điện mà tranh luận không ngớt, kẻ thì bảo phải đẩy hắn lên núi đao, người lại bảo phải đạp hắn xuống biển lửa.
Lý Tùng Thanh đứng ở cuối hàng hễ nghe ai nói gì cũng cúi mặt xuống, tựa như rất tán thành với kiến nghị của mọi người, chỉ là không rõ hắn tán đồng với nhóm nào, có lẽ cứ tán đồng hết là không sợ thất thố điều gì.
“Hoàng thượng, lão thần là bị tiểu nhân hãm hại.” – lão nhân béo tốt than thở khóc lóc, lớn tiếng kêu oan.
Hoàng đế bệ hạ nguyên bản vẫn đang trầm tĩnh nghe song phương đối đáp chợt nhếch môi tựa tiếu phi tiếu, chẳng nhanh chẳng chậm cất lời – “Vậy sao? Vậy kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mach-thuong-hoa-khai/107195/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.