Nếu dùng một loại động vật đến hình dung chính mình. Dĩ Mạch cảm thấy, chuẩn xác nhất hẳn là đà điểu.
Dưới con mắt của người bên ngoài, nàng gặp chuyện thủy chung vẫn duytrì một loại tư thế bình tĩnh, kỳ thật nàng bẩm sinh đã ngu ngốc, cộngthêm việc tự nói với mình rằng “Ngươi đang nằm mơ”.
An Dĩ Mạch trong suốt hai mươi hai năm đã từng gặp qua rất nhiều kiểu tỏ tình, thí dụ như có nam sinh đứng chờ ở ven đường đưa cho nàng mộtđóa hoa hồng, khi tự học cố ý rót cho nàng một ly nước ấm hoặc là ôm đàn ghita ở dưới lầu vì nàng hát tình ca.
Có cẩn thận, ngượng ngùng, cũng sẽ có đắc ý, ngại ngần.
Thời điểm gặp Tống Úc Bạch, nàng từng nghĩ đến, đời này có thể khiếncho nàng cảm động cũng chỉ có cảnh hai người cùng ngắm mặt trời mọc bênbờ biển.
Thời gian trôi đi, khi nhớ lại, vẫn như cũ có thể mơ hồ nhớ rõ lúc đó hưng phấn cùng khẩn trương. Hắn cúi đầu hôn lên má nàng. Lòng của nànggiống như đá ngầm bị sóng biển dội vào, nhộn nhạo lại ôn nhu.
Mà hôn nay gặp được một màn thổ lộ bên bàn ăn làm cho nàng khẩntrương chưa từng có. Giống như bản thân đang đứng trên chiến trường tràn ngập khói thuốc súng, lui không thể lui, nhìn địch nhân kia từng bướctới gần, chân tay luống cuống, tim đập gia tốc, máu không lên não.
Nếu nếu có thể, An Dĩ Mạch thật mong muốn cứ như vậy nằm vật ra đất, như vậy giả chết.
Đối mặt với nam nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mach-thuong-hoa-khai-vi-quan-co/2252811/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.