Từng có người nói qua, tay Tô Viễn Ca, là món quà do thượng đế trao tặng.
Vô luận là đàn dương cầm hay đàn violon, những ngón taython dài, tư thái đánh đàn duyên dáng từng khiến cho áp phích của hắn ởnhững nơi công cộng bị tháo sạch.
Đôi tay kia từng được Đỗ Vân Trạch mua bảo hiểm rất lớn, đối với kẻ si mê âm nhạc như Tô Viễn Ca mà nói, đó là tiền đặt cược.
Liên kết thế giới này, cùng âm nhạc của hắn.
Khi hắn đi phỏng vấn từng cười nói, đây là thân thể của tôi, có lẽ cũng là thứ đáng giá nhất cả cuộc đời.
Đó là thứ hắn vô cùng quý trọng.
Thời điểm lâm vào hoàn cảnh không có đường lui, hắn dùng nó để làm tiền đặt cược?
Hóa ra bất luận tôi làm thế nào cũng không lưu được anh.
Tuyên Tình im lặng dựa trên vách tường, giống như không còn khí lực.
Mặc dù biết hắn vì thế lực Tuyên Hòa mà tiếp cận chínhmình, mặc dù hắn cự tuyệt cùng lảng tránh, trong lòng luôn luôn có mộtchút hy vọng mỏng manh.
Từng nhìn thấy nụ cười của hắn. Nụ hôn làm cho trái tim nàng đập loạn. Bàn tay kéo nàng bước trên thảm hồng trong lễ trao giải.
Ký ức như tấm kính, bị tảng đá đập phải, tan thành muôn mảnh.
Chỉ vào cánh cửa phòng đóng chặt ở bên phải, nàng gian nan nói: “Cô ta ở đằng kia.”
Lúc này Tô Viễn Ca mới phát hiện, bên kia còn có một phòng nhỏ.
Hắn chậm rãi tiến lên, xoay tay nắm cửa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mach-thuong-hoa-khai-vi-quan-co/2252758/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.