“Làm sao không giống, ngươi nói cho trẫm a, tiểu tử kia!”
—oOo—
Edit: Miu Miu.
Beta: Bạch Hồ.
—oOo—
“Tiểu….Trẫm đã biết, một lát trẫm sẽ đến xem ngươi, hảo hảo nghỉ ngơi đi!”
Ly Nhật Diệu thần sắc ảm đạm mất mác buông Tiếu Mạch ra. Tiểu tử kia quả nhiên không thể tha thứ trẫm, bất quá không có vấn đề gì, trẫm còn có thời gian, cho nên hiện tại không thể gấp, sớm muộn gì tiểu tử kia cũng sẽ hoàn toàn thuộc về trẫm.
“Người tới! Ngũ hoàng tử phải nghỉ ngơi, đem thần y thỉnh đi ra ngoài.”
Ly Nhật Diệu ra lệnh một tiếng, hai gã thị vệ một tả một hữu gác ở bên giường đem thần y hướng ra ngoài điện.
“Uy uy! Các ngươi đuổi cái gì? Mau buông lão nhân ta ra, buông ra….. Đồ đệ nha…..”
Làm như lên pháp trường, Quý Nhàn Hoài kêu to bi bi thiết thiết phá lệ thê thảm.
“Tiểu tử kia, hảo hảo nghỉ đi!”
Ly Nhật Diệu từng bước quay đầu lại, lưu luyến không rời, tiêu sái ra Diệu Hoa điện.
“Vì cái gì?”
“Cái gì?! Tiểu tử kia, ngươi nói cái gì?”
Đi tới trước cửa chợt nghe Tiếu Mạch nỉ non, Ly Nhật Diệu một trận gió quay về bên cạnh Tiếu Mạch.
“Vì cái gì?! Vì cái gì?! Vì cái gì?!”
Túm lấy vạt áo Ly Nhật Diệu, Tiếu Mạch không ngừng hỏi, nước mắt như trân châu cuồn cuộn chảy xuống, phẫn nộ mà bi ai.
“Tiểu tử kia, tiểu tử kia!”
Tiếu Mạch như vậy làm cho Ly Nhật Diệu nát tâm, kiềm lòng không được ôm Tiếu Mạch vào ngực. Tuy đối chuyện phát sinh chưa từng hối hận, nhưng nhìn đến nước mắt Tiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mach-thanh/1573009/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.