Chương trước
Chương sau
Từ khi có kí ức, Ly Nhật Diệu chưa bao giờ nghĩ tới hắn sẽ có một ngày khủng hoảng như thế. Có phải hay không có được sẽ sợ hãi mất đi, cho dù ở thời khắc Tiếu Mạch thoát đi, Ly Nhật Diệu cũng không mất tự tin như vậy.
Ngồi ở trên long sàng Ly Nhật Diệu cúi đầu, giờ phút này nhìn không ra biểu tình của hắn, chỉ có thể nhìn hai tay thay đổi chỗ đặt liên tục mới nhìn ra hắn bất an. Lúc này, vị quân vương cao cao tại thượng tựa như người thường mà vô thố lo âu.
Tiểu tử kia như thế nào còn không ra?!
Chờ nóng lòng, Ly Nhật Diệu liên tiếp quay đầu nhìn về phía bức rèm che trong Diệu Hoa điện, phía sau bức rèm che là đại bể có thể chứa bảy, tám người trưởng thành. Đó là do Ly Nhật Diệu phát hiện Tiếu Mạch yêu thích tắm rửa, đặc biệt sai người cải biến mà thành. Lúc này, Tiếu Mạch đang ở bên trong đại bể tẩy rửa.
Trở về Diệu Hoa điện, Tiếu Mạch không nói hai lời liền vào đại bể, đã muốn một giờ còn chưa đi ra, Ly Nhật Diệu bên ngoài nóng lòng ngồi chờ lại sợ lỗ mãng xông vào sẽ làm Tiếu Mạch hoảng sợ, miễn cưỡng áp chế  dục vọng cuồn cuộn trong lòng muốn vọt vào đại bể, im lặng chờ đợi.
“Xát….. Xát…..”
Một chút lại một chút cọ rửa thân thể chính mình, Tiếu Mạch chính là theo bản năng lặp lại động tác này, mà suy nghĩ lại không  biết bay đi đâu.
Sự tình vì cái gì lại biến thành như vậy? Tiếu Mạch không chỉ một lần tự hỏi. Y cùng phụ hoàng vì cái gì lại ra nông nỗi này? Vì cái gì? Phụ thân vì cái gì thích thượng ta? Ta là nam nhân, hơn nữa lại là con của hắn không phải sao?
Diện mạo vừa không xuất chúng, cho tới nay cũng không có biểu hiện sở trường gì hơn người, phụ thân đến tột cùng vì sao thích ta? Phụ thân xinh đẹp, cường đại, cao ngạo như vậy, ta chỉ là một người bình thường, có tư cách gì làm cho hắn điên cuồng như thế.
Tiếu Mạch mê hoặc, từ khi phát hiện Ly Nhật Diệu có tình cảm với y, đây là lần đầu tiên Tiếu Mạch không trốn tránh mà thật sự còn tự hỏi.
“Phụ hoàng.”
Tiếu Mạch cúi người kêu, hình như có chút bất đắc dĩ, có chút đau lòng.
“Rầm!”
Đi ra bể bơi lau khô thân thể, mặc vào áo ngủ đã chuẩn bị tốt đi ra khỏi phòng tắm.
“Phụ hoàng!”
Tiếu Mạch kinh hô, không nghĩ tới mới ra khỏi đại bể đã bị Ly Nhật Diệu ôm chặt lấy. Không đợi Tiếu Mạch phản kháng, Ly Nhật Diệu liền ôm y ngồi xuống long sàng, để Tiếu Mạch dựa vào trong ngực Ly Nhật Diệu.
“Tiểu tử kia, sẽ không tái rời đi?”
Ly Nhật Diệu thật cẩn thận hỏi, hắn biết hiện tại không phải thời cơ tốt để hỏi cái này, nhưng hắn không thể nhẫn nại, không có được Tiếu Mạch cam đoan, trong lòng bất an như bom hẹn giờ, tùy thời đều có thể bùng nổ.
“Sẽ không, ta sẽ không tái rời đi ngươi, sẽ không tái chạy thoát!”
Nhắm mắt lại, Tiếu Mạch thả lỏng tựa vào ngực Ly Nhật Diệu.
“Sẽ không, sẽ không tái rời đi phụ hoàng, sẽ không!”
Trong giọng nói Ly Nhật Diệu là bất an, khủng hoảng làm cho trái tim yếu ớt của Tiếu Mạch đau đớn không thôi. Người này, đế vương quốc gia này, là hợp thể của cường đại cùng kiêu ngạo, thế nhưng ở trước mặt y giống như hài tử bị lạc đường mà trở nên bất lực.
Phụ thân, ngươi như thế nào lại có thể yếu ớt như vậy, ta làm sao đủ nhẫn tâm rời khỏi ngươi, phụ thân!
“Tiểu tử kia, tiểu tử kia!”
Được Tiếu Mạch cam đoan, Ly Nhật Diệu tâm bất an mà khôi phục bình tĩnh. Nghiêng đi thân thể Tiếu Mạch đối mặt hắn, Ly Nhật Diệu nhịn không được hạ xuống nụ hôn, từ trán, đến mi mắt, xuống chóp mũi, nụ hôn ôn nhu tràn đầy tình yêu.
Từ từ nhắm hai mắt, Tiếu Mạch không có phản kháng, bình tĩnh nhận nụ hôn ôn nhu làm cho y đau lòng này, thẳng đến khi cảm nhận được mềm mại kia sắp chạm đến môi y mới nhẹ nhàng quay đầu đi, làm cho nụ hôn cuối cùng dừng trên mặt.
Tiếu Mạch khẽ mở đôi môi cầu xin.
“Cứ giống như lúc trước, không cần biến đổi được không? Phụ hoàng!”
“A! Tiểu tử kia, ngươi là tự lừa dối chính mình hay là khinh người, đã không thể như trước được nữa!”
Ly Nhật Diệu cười khẽ, hơi thở lại vô cùng sung sướng.
“Tiểu tử kia, ngươi luôn như vậy, rõ ràng cái gì cũng đều nhìn thấu, lại vẫn như cũ làm bộ, giả trang cái gì cũng không biết để lừa gạt chính mình.”
“Phụ hoàng!”
“Không được!”
Một câu, Ly Nhật Diệu nhẫn tâm đánh vỡ ảo tưởng không thực tế của Tiếu Mạch.
“Chúng ta không có khả năng giống như lúc trước, ít nhất trẫm làm không được, trẫm không muốn tái che giấu, trẫm không thể nhẫn nại nữa.”
“Vì cái gì, phụ hoàng? Chúng ta từ trước như vậy không tốt sao?”
Tiếu Mạch nhắm chặt hai mắt, lông mi nhẹ nhàng run rẩy.
“Không, như vậy tốt lắm, nhưng trước đó trẫm đã phát hiện cảm tình của mình đối với ngươi.”
Như là trấn an Tiếu Mạch, Ly Nhật Diệu ôn nhu hôn mi mắt Tiếu Mạch không ngừng run rẩy.
“Tiểu tử kia, thời khắc trẫm phát hiện yêu thượng ngươi, là chuyện trẫm thống khổ nhất.”
“Phụ…..hoàng….”
Ngay cả hai tay Tiếu Mạch cũng bắt đầu run rẩy, nhưng giây tiếp theo hai tay run rẩy ấy liền rơi vào một bàn tay ấm áp.
“Tiểu tử kia, trẫm không cầu ngươi có thể lập tức nhận tình cảm của trẫm, cũng không hy vọng xa vời ngươi sẽ có thể đáp lại trẫm, trẫm chỉ hy vọng ngươi không cần bài xích trẫm.
Trẫm yêu ngươi, trên đời này trẫm chỉ yêu duy nhất một người là ngươi. Trẫm biết, ngươi muốn từ trên người trẫm không phải là loại tình cảm này, nhưng là trẫm hy vọng ngươi không cần chán ghét tình yêu của trẫm đối với ngươi, cho dù ngươi không thể nhận.”
Hướng người trong ngực thổ lộ tình yêu, Ly Nhật Diệu tâm vô cùng sung sướng cùng thỏa mãn, tuy rằng trong lòng còn có nồng đậm chua xót, nhưng Ly Nhật Diệu vẫn là cảm thấy được khoái hoạt.
“Phụ hoàng…..”
Tiếu Mạch thở dài, trừ bỏ câu này y không biết chính mình còn có thể nói cái gì. Ly Nhật Diệu là tồn tại tối trọng yếu đối với Tiếu Mạch, y không muốn nhìn Ly Nhật Diệu thống khổ, nhưng y cũng vô pháp đáp lại tình cảm Ly Nhật Diệu, nên làm cái gì bây giờ?
“Chúng ta sau này sẽ biến thành như thế nào? Phụ hoàng!”
Đối với cảm tình của Ly Nhật Diệu, Tiếu Mạch không tiếp thụ được, cũng vô pháp bỏ qua.
“Tiểu tử kia, cái gì cũng không cần lo lắng, cũng không cần thay đổi cái gì, hết thảy đều giao cho phụ hoàng. Phụ hoàng sẽ không bức ngươi, cũng không cầu ngươi đáp lại tình cảm của trẫm đối với ngươi, chỉ cần cho trẫm bồi bên ngươi, hết thảy thuận theo tự nhiên đi!”
Ly Nhật Diệu là đế vương Nhật Diệu quốc, là quân vương cực mạnh của thế giới này, một cái phất tay lại không thể bắt được thiếu niên trước mặt, mà lần lượt yếu thế thỏa hiệp, lại thủy chung vui vẻ chịu đựng.
Đơn giản vì thiếu niên này tên là Tiếu Mạch, đơn giản vì thiếu niên này là người duy nhất trên trời dưới đất đế vương yêu, bảo bối duy nhất, đứa con duy nhất.
“Ân!”
Tiếu Mạch từ chối cho ý kiến gật gật đầu. Thuận theo tự nhiên sao? Cũng chỉ có như thế, y muốn cái gì cũng đều làm không được, làm không được…..
Đêm, thực tĩnh.
Trong Diệu Hoa điện, nam nhân ôm thiếu niên, mặt ngoài duy mĩ mà hài hòa như bức tranh bình thường, nhưng phía sau lại che giấu khổ sở có mấy người biết được.
Nam nhân cùng thiếu niên đều muốn tìm kiếm trên người lẫn nhau tình cảm chính mình khát vọng, bất đồng nhưng lại tương tự. Hạnh phúc cùng bất hạnh, hai người một ý niệm, chính là định nghĩa hạnh phúc ai có thể nói rõ.
Hạnh phúc a! Ngươi đến tột cùng là cái gì? Cái gọi là hạnh phúc…..
——————————-
“Nột! Ngươi nói hạnh phúc đến tột cùng là cái gì? Sư phó!”
Hướng người bên cạnh giống như quỷ đói đầu thai, miệng lão giả không ngừng nhai, Tiếu Mạch  mở miệng thản nhiên hỏi.
Thần y Quý Nhàn Hoài, ngày hôm sau Tiếu Mạch hồi cung, liền bị ảnh vệ Ly Nhật Diệu mang tiến cung. Tiếu Mạch bởi vì cạn kiện lực lượng, thân thể lại trở nên phi thường suy yếu, mà Tiếu Mạch đã bái Quý Nhàn Hoài làm sư phụ, nên mang hắn đến dạy Tiếu Mạch y thuật.
Ly Nhật Diệu cũng hạ lệnh, Quý Nhàn Hoài tự do ra vào hoàng cung.
“Ngươi nói hạnh phúc a? Ân………….”
Quý Nhàn Hoài khó có được tự hỏi một hồi nói.
“Đối với lão nhân ta mà nói, mỗi ngày đều có thể ăn ngon chính là chuyện vui lớn nhất, đây là hạnh phúc đi!”
“Đúng vậy, mỗi người định nghĩa hạnh phúc không giống nhau. Có người cảm thấy được có thể ăn no mặc ấm chính là hạnh phúc, có người cảm thấy được có được tài phú là hạnh phúc, có người thậm chí cảm thấy được còn sống chính là hạnh phúc lớn nhất!”
Tiếu Mạch cảm khái.
“Kia đồ đệ ngươi cảm thấy được cái gì mới là hạnh phúc?”
Quý Nhàn Hoài đột nhiên hỏi Tiếu Mạch.
“Ta?”
Tiếu Mạch nhìn Quý Nhàn Hoài sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Ta từng cho rằng, hạnh phúc chính là có phụ thân cùng mẫu thân, ra ngoài bọn họ sẽ nắm tay ngươi, về nhà bọn họ sẽ chuẩn bị đồ ăn ngươi thích ăn, làm chuyện tốt bọn họ sẽ khen ngươi, làm sai bọn họ sẽ quở trách ngươi, trời lạnh bọn họ sẽ lo lắng ngươi bị cảm lạnh, sinh bệnh bọn họ sẽ vì ngươi lo lắng, ta từng nghĩ đó chính là hạnh phúc lớn nhất!”
Chính là, hạnh phúc như vậy cho tới bây giờ ta cũng chưa có được, cũng không dám hy vọng xa vời.
“Từng? Kia hiện tại đâu?”
Quý Nhàn Hoài hứng thú truy vấn.
“Hiện tại?”
Tiếu Mạch trong đầu hiện lên khuôn mặt Ly Nhật Diệu.
“Hiện tại, ta……. Không biết a!”
Hạnh phúc, ta nghĩ ngươi có thể cho ta hạnh phúc.
Sao không? Ly Nhật Diệu, phụ thân…..của ta!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.