Chương trước
Chương sau
“Ma ma, nương nương khi nào mới khôi phục a?” 
—oOo—
Edit: Miu Miu.
Beta: Bạch Hồ.
—oOo—
“Thỉnh nương nương uống trà!”
Cung nữ thật cẩn thận đưa nước trà cho Lam phi, cúi đầu sợ hãi, hai mắt không dám nhìn nàng.
“Phanh!”
Chén trà bị ném trên mặt đất thật mạnh, vẩy nước ra làm ướt vạt áo cung nữ.
“Nóng như vậy làm sao mà uống, ngươi muốn làm bỏng chết bản phi sao? A!”
Lam phi tức giận mắng. Lam mâu xinh đẹp nhiễm ánh lửa phẫn nộ.
“Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng!”
Cung nữ quỳ trên mặt đất không ngừng  cầu xin tha thứ.
“Cút! Cút đi ra ngoài cho ta!”
Ngón tay chỉ cửa phòng, Lam phi hướng cung nữ kia mà rống giận.
“Cám ơn nương nương tha mạng, nô tỳ cáo lui!”
Cung nữ hướng Lam phi lạy vài cái, rồi rối loạn chạy ra ngoài cửa.
“A~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~”
Hai tay Lam phi vung lên, vật phẩm trên bàn trang điểm toàn bộ rơi xuống mặt đất.
“Phanh, phanh, ba!”
Vật phẩm rơi xuống đất phát ra tiếng vang, cung nhân hầu ở ngoài cửa trong lòng run sợ.
“Ngươi nha! Như thế nào không cẩn thận, không hiểu được tâm tình tiểu thư mấy ngày nay không tốt sao?”
Ngoài cửa, Tô ma ma giáo huấn vị cung nữ kia.
“Ma ma, nương nương khi nào mới khôi phục a?”
Cung nữ có chút sợ mà hỏi.
“Vậy phải xem ngày nào hoàng thượng sẽ đến. Nói thật, nhiều tháng rồi hoàng thượng không có đến Lam Thuỷ viên chúng ta, cũng khó trách tâm tình tiểu thư kém như vậy, từ khi vào cung, tiểu thư chưa bao giờ bị vắng vẻ quá lâu như vậy, bây giờ, còn bị phi tử khác ở trước mặt nói lời lạnh nhạt, trong lòng tiểu thư cũng đang tức nghẹn.”
Tô ma ma vì Lam phi thở dài mà nói, Tôn ma ma là bà vú nhìn Lam phi lớn lên từ nhỏ, quan hệ không giống chủ tớ bình thường.
“Lam phi nương nương!”
Gặp Lam phi đi ra ngoài cửa, trừ Tô ma ma, mọi cung nhân đều hướng nàng quỳ xuống.
“Tiểu thư!”
Tô ma ma tiến lên trước giúp đỡ Lam phi.
“Ma ma, đi Diệu Hoa điện!”
Tâm tình Lam phi vẫn thật không tốt, nhưng ở trước mặt bà vú đã chiếu cố mình từ nhỏ, vẫn là có chút thu liễm.
“Đã hiểu.”
Vì thế, đoàn người Lam phi hướng Diệu Hoa điện đi đến.
——————————
“Lam phi nương nương xin dừng bước!”
Thị vệ Diệu Hoa điện ngăn đoàn ngươi Lam phi lại.
“Các ngươi làm cái gì, ngay cả Lam phi nương nương các ngươi đều dám ngăn, không sợ hoàng thượng trách tội các ngươi sao?”
Không thể để tiểu thư mình chịu uỷ khuất, Tô ma ma tiến lên trách cứ thị vệ đó.
Hai thị vệ trước cửa nhìn nhau, trong đó có một vị hướng Lam phi mở miệng nói.
“Ty chức không dám, cũng không cố ý mạo phạm nương nương, nhưng đây là ý chỉ của hoàng thượng, không có hoàng thượng triệu kiến, bất luận là kẻ nào cũng không được tự tiện tiến vào, ý chỉ của hoàng thượng như thế, ty chức không dám cãi lời.”
“Nói bậy! Bản phi tiến Diệu Hoa điện từ trước đến nay không cần thông truyền, Hoàng thượng sao có thể hạ mệnh lệnh này, cho dù có cũng không thể nhằm vào bản phi.”
Lam phi nổi giận với thị vệ, nàng không tin Ly Nhật Diệu hạ mệnh lệnh đó.
“Lam phi nương nương, những lời của ty chức là thật.”
“Tránh ra, bản phi muốn vào, ai dám ngăn cản.”
Lam phi không để ý bọn họ, muốn tiến vào Diệu Hoa điện.
“Lam phi nương nương, thỉnh không cần khó xử ty chức!”
Thị vệ dùng thân ngăn Lam phi lại.
“Tránh ra!”
Lam phi giận dữ, liều lĩnh xông vào Diệu Hoa điện.
Ly Nhật Diệu đã nhiều ngày chưa triệu nàng thị tẩm, mặt khác, bị các phi tần khác châm chọc, khiêu khích, nàng rất là căm tức, hôm nay muốn vào Diệu Hoa điện lại bị ngăn cản, Lam phi nổi nóng đã không còn ung dung, đoan trang như ngày xưa.
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì?!”
Ngay lúc Lam phi cùng thị vệ đang giằng co, cửa Diệu Hoa điện đột nhiên mở ra, Tử Y từ trong phòng đi ra.
“Mới sáng sớm đã cãi nhau lớn như vậy, còn ra thể thống gì nữa, không biết ngũ hoàng tử còn đang ngủ sao? Đánh thức ngũ hoàng tử, các ngươi ai lãnh tội!”
Hầu hạ Tiếu Mạch đã một thời gian, Tử Y biết giấc ngủ của Tiếu Mạch không sâu, một chút động tĩnh cũng có thể đánh thức hắn, hơn nữa, một khi tỉnh lại rất khó đi vào giấc ngủ lần nữa.
“Tử Y cô nương, ty chức không cố ý quấy nhiễu ngũ hoàng tử, chính là……”
Thị vệ nói xong, liếc mắt nhìn Lam phi, ám chỉ cho Tử Y biết.
“Vị này chính là…………”
Tử Y nghi vấn nói, nàng cùng Tiếu Mạch giống nhau, chưa từng gặp Lam phi.
“Tử Y cô nương, vị này chính là Lam phi nương nương!”
Thị vệ vội vì Tử Y giới thiệu.
“Tử Y tham kiến Lam phi nương nương!”
Tử Y hướng Lam phi hơi hơi hành lễ, vị này chính là Lam phi được hoàng thượng tối sủng ái nha! Xem ra lời đồn là chính xác, Lam phi nương nương lớn lên thật sự là quốc sắc thiên hương, nhất là cặp lam mâu kia......
Lam mâu! Giống như là nhớ tới cái gì, Tử Y đáy lòng nhẹ nhàng run lên. Ánh mắt Tử Y chợt loé, dưới đầu, khoé miệng gợi lên một mạt cười nghiền ngẫm, xem ra, nàng chính là phi tử kia nói ngũ hoàng tử là thích khách.
Lam phi không hờn giận hỏi, tuy rằng Tử Y hướng nàng hành lễ, ngôn ngữ cũng là tràn ngập kính ý, nhưng không biết sao, Lam phi cảm thấy được, Tử Y đối với mình không giống như vẻ cung kính ở bề ngoài, không thể nói rõ cảm giác đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.