Chương trước
Chương sau
“Thanh nhi, ta rất nhớ ngươi!”
—oOo—
Edit: Miu Miu.
Beta: Bạch Hồ.
—oOo—
“Vi thần Tiết Chi Nghiêm cung nghênh ngũ hoàng tử!”
Tiết phủ, Hộ bộ thượng thư Tiết Chi Nghiêm đứng ở cửa nghênh đón đoàn người Tiếu Mạch.
“Không cần đa lễ, bất quá Tiết thượng thư như thế nào biết ta tới đây?”
Tiếu Mạch hỏi, y nhớ rõ, xuất cung là quyết định nhất thời, Tiết Chi Nghiêm như thế nào biết được, còn cố ý nghênh đón.
“Hồi bẩm ngũ hoàng tử, hoàng thượng phái người truyền tin tức đến, nói ngũ hoàng tử sẽ đến gặp, cho nên vi thần cố ý cung nghênh, thê tử Thanh Nhi cũng đợi đã lâu.”
Tiết Chi Nghiêm thành thật trả lời.
“Là phụ hoàng a! Có thể hiểu được.”
Đối với sự an bài của Ly Nhật Diệu như thế, Tiếu Mạch cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
“Thỉnh ngũ hoàng tử vào bên trong.”
Tiết Chi Nghiêm nghiêng người, thỉnh Tiếu Mạch vào cửa.
“Ân!”
Hướng Tiết Chi Nghiêm gật gật đầu rồi đi vào Tiết phủ.
“Nói vậy, mục đích ta tới đây chắc Tiết thượng thư cũng rõ ràng, chính là đến xem Thanh Nhi, không biết hiện tại nàng thế nào?”
Tiếu Mạch đi thẳng vào vấn đề, nói ra ý đồ của mình khi đến đây.
“Đa tạ ngũ hoàng tử quan tâm đến thê tử như thế, Thanh Nhi tốt lắm, chính là thường xuyên nhớ tới ngũ hoàng tử tránh không khỏi có chút u buồn.”
Từng vấn đề của Tiếu Mạch đều được Tiết Chi Nghiêm trả lời tường tận, đối với vị hoàng tử được hoàng thượng sủng ái này, hắn không dám có chút chậm trễ.
“Thanh Nhi hảo là tốt rồi, mau dẫn ta đi gặp nàng.”
Tiếu Mạch không nghĩ dài dòng, nếu không tốt thì gặp mặt sẽ rõ ràng.
“Dạ!”
Tiết Chi Nghiêm mang theo ba người đến phía sau biệt viện, cùng phía trước là cột chạm trổ bất đồng, biệt viện này có hoa hồng, cây xanh, tiểu kiều lưu thủy, không giống quản gia phủ đệ mà thật giống như nông gia tiểu viện.
tiểu kiều lưu thủy: cầu nhỏ nước chảy.
“Thanh Nhi trụ nơi này sao?”
Nhìn thấy cách đó không xa, khéo léo nhưng khác biệt với ốc xá, Tiếu Mạch hỏi, Tiếu Mạch liếc mắt một cái liền thích nơi này, rất khác biệt với biệt viện.
“Đúng vật, thê tử Thanh Nhi đang ở trong ốc xá đợi ngũ hoàng tử, vi thần vốn cấp biệt viện này cho Thanh Nhi trụ giống như nơi để giải sầu, nhưng Thanh Nhi lại nói, nàng thực thích phong cảnh nơi này, vi thần không lay chuyển được đành phải cho nàng trụ ở đây, ngũ hoàng tử đừng trách tội.”
Sợ Tiếu Mạch sẽ tức giận vì mình để cho Thanh Nhi trụ ở một nơi nhỏ như vậy, Tiết Chi Nghiêm vội vàng giải thích.
“Giải sầu? Như thế nha! Nơi này thực khác biệt, không cần phải nói Thanh Nhi, ngay cả ta xem cũng thực thích!”
Tiếu Mạch thành thật nói, y từ trước đến nay đều yêu hoàn cảnh như vậy, bất quá, nếu chỗ ngồi của biệt viện này nằm trong núi liền càng hoàn mỹ.
“A, ngũ hoàng tử!”
Từ xa nhìn thấy Tiếu Mạch, Thanh Nhi hướng tới chỗ y mà bước nhanh đến, xúc động mà gọi y.
“Thanh Nhi!”
Nhìn thấy Thanh Nhi, Tiếu Mạch cũng mang vẻ mặt sung sướng, tốc độ dưới chân bước nhanh hơn.
“Thanh Nhi, ta rất nhớ ngươi!”
Đứng trước mặt Thanh Nhi, Tiếu Mạch có chút kích động nói.
“Thanh Nhi cũng nhớ ngũ hoàng tử ngài a.”
Thanh Nhi đồng dạng kích động.
“Ngũ hoàng tử, ngài là một đường đi tới sao?”
Đột nhiên, biểu tình kích động của Thanh Nhi biến thành nghiêm túc.
“Ân!”
Tiếu Mạch thành thành thật thật gật đầu, có dự cảm không tốt.
“Ngũ hoàng tử! Lộ trình từ trong cung đến nơi này cũng gây khó cho người bình thường, ngài không phải không biết thân thể chính mình, dù ngài không thích ngồi kiệu cũng có thể ngồi xe ngựa đến a! Ngồi kiệu gây tổn thương cho thân thể lắm sao?”
Tiếu Mạch vừa mới hoàn hồn một chút liền bị Thanh Nhi quở trách, những người khác nghe được, ngoài sửng sốt là sửng sốt, thật bội phục dũng khí Thanh Nhi, ngay cả hoàng tử được hoàng thượng sủng ái cũng dám lớn tiếng quở trách.
“Thực xin lỗi Thanh Nhi, ta không phải cố ý, nhưng thân thể của ta đã không có việc gì rồi, thần y cũng nói, vận động một chút cũng không đáng ngại.”
Tiếu Mạch mang ngữ khí xin lỗi trấn an Thanh Nhi, đối với việc bị Thanh Nhi quở trách không những không tức giận mà ngược lại còn cảm thấy vui sướng, bởi vì Thanh Nhi như vậy, chứng tỏ từ trước tới nay Thanh Nhi chưa từng thay đổi.
“Kia cũng không được, mau cùng Thanh Nhi vào trong phòng mà hảo hảo nghỉ ngơi.”
Nói xong, Thanh Nhi dắt Tiếu Mạch hướng phòng trong đi đến, chuyện này làm cho Tử Y, người chuyên trách hầu hạ Tiếu Mạch sửng sốt, bởi vì trừ bỏ Ly Nhật Diệu, Tiếu Mạch không thích cùng người khác quá mức thân thiết, đụng chạm, ngay cả Tử Y chăm sóc cho Tiếu Mạch đã hơn một năm cũng không ngoại lệ.
——————————-
Ở Tiết phủ, Tiếu Mạch dùng cơm trưa xong, thái dương hơi hơi ngã về tây, mới lưu luyến không rời mà cùng Thanh Nhi cáo biệt.
“Thanh Nhi, nếu có chút thời gian ta lại đến thăm ngươi.”
Nhìn trong ánh mắt Thanh Nhi là đồng dạng lưu luyến, Tiếu Mạch nói.
“Thanh Nhi biết, ngũ hoàng tử, ngài phải bảo trọng thân thể, không được như hôm nay, không để ý tới thân thể của chính mình.”
Thanh Nhi dặn dò, nói.
“Thanh Nhi đã bảo Tiết Chi Nghiêm chuẩn bị tốt xe ngựa, ngũ hoàng tử ngài ngồi xe ngựa này mà hồi cung.”
“Ta đã biết.”
Tiếu Mạch trả lời, nhưng trong lòng không nghĩ như vậy, bởi vì hắn còn muốn đi xem phố xá một chút.
“Thanh Nhi ta phải đi rồi, ngươi không cần tiễn.”
“Ngũ hoàng tử trên đường cẩn thận!”
Nhìn thấy Tiếu Mạch rời đi rồi, Thanh Nhi mới xoay người, chậm rãi đi trở về biệt viện.
Tiết Chi Nghiêm đứng ở ngoài cửa phủ, nhìn Tiếu Mạch rời đi cho đến không còn thân ảnh mới xoay người, đột nhiên biểu tình trên mặt chuyển biến, lúc trước là khúm núm thì bây giờ là ngập tràn tà khí.
Nếu lúc này nhìn đến Tiết Chi Nghiêm, Tiếu Mạch không biết có nên dùng văn nhược thư sinh để hình dung hắn hay không, tuy rằng lúc này Tiết Chi Nghiêm vẫn là một bộ dạng thư sinh, nhưng tuyệt đối chữ ‘nhược’ không thể dùng trên người hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.