Ngự hoa viên, bên hồ nước, dưới hòn giả sơn. Hô... Nhìn cảnh vật vẫn không hề thay đổi, tâm tình của Tiếu Mạch lại có sự buồn rầu mà trước nay chưa từng thấy ở hắn.”Ly Nhật Diệu!” giọng nói khàn khàn phát ra ba chữ, rất nhẹ, chỉ có chính hắn mới có thể nghe thấy. Thật phiền a! Từ sau đêm đó qua đi chỉ cần nghe đến tên của Ly Nhật Diệu, tâm của hắn liền loạn thành một đoàn. Phụ thân sao? Nếu đổi lại là người khác hẳn đã sớm tiếp nhận rồi đi, nhận Ly Nhật Diệu là phụ thân. Mà ta... Làm được sao? Nơi này... tay phải Tiếu Mạch đặt ở ngực chậm rãi nắm thành quyền, nơi này đã muốn phá hủy a! Còn có thể trở lại được sao không? Phụ thân! Tiếu Mạch nhắm mắt lại hồi tưởng phụ thân chân chính của chính mình. Bộ dạng của phụ thân trong trí nhớ của chính mình là cao cao có điểm gầy, mang theo một bộ mắt kính mắt... Bộ dạng... mở mắt ra. A! Ha hả a... Tiếu Mạch nhịn không được cười, trong mắt nồng đậm chua sót. Nơi này thật sự đã bị hủy rồi a! Tiếu Mạch nắm chặt ngực. Ta thế nhưng nhớ không rõ bộ dạng của phụ thân, phụ thân, mẫu thân còn có... A! Diện mạo của bọn họ, ta thế nhưng cơ hồ không nhớ gì cả, bọn họ không phải đều là những người mà ta từng tối để ý sao? Ta... Thật sự thực quá phận a!
“Ngũ hoàng đệ!” Đại hoàng tử Ly Khải không biết khi nào đã đi đến bên cạnh Tiếu Mạch.
Nháy mắt thu hồi toàn bộ những biểu cảm vừa phát ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mach-thanh/1572951/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.