Ngoài Diệu Hoa điện một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người ở ngoài điện không ai dám tự tiện đi vào. Giờ phút này cho dù có người muốn cầu kiến hoàng thượng, cũng sẽ bị thị vệ canh giữ ở ngoài điện cản lại. Cả Diệu Hoa điện bị hơi thở trầm trọng bao phủ, áp lực vô cùng. Mà trong điện đã xảy ra cái gì, bọn họ đều không thể biết được, chỉ biết là ở nửa canh giờ trước hoàng thượng ôm ngũ hoàng tử trở về, rồi không trở ra. Mà khi đó vẻ mặt của hoàng thượng chỉ có thể nói là kinh hoảng, đó là vẻ mặt mà bọn họ chưa bao giờ gặp qua. Bọn họ không thể nghĩ ra là cái gì có thể làm cho vị quân vương vĩnh viễn một bộ mặt ôn hòa kia, nhưng lại có thể lộ ra cảm xúc kích động như vậy. “Tiểu gia hoả, tiểu gia hoả, ngươi không cần như vậy, ngẩng đầu nhìn trẫm được không?” Ly Nhật Diệu vội la lên, đáp lại hắn chính là Tiếu Mạch vẫn im lặng như trước nhìn con chó nhỏ gia gia trong lòng ngực mình. Nửa canh giờ! Đem tiểu gia hoả từ ngự hoa viên mang về Diệu Hoa điện đã được nửa canh giờ, tiểu tử kia cũng chưa nhìn trẫm đến một cái liếc mắt. “Tiểu gia hoả nhìn trẫm được không?” Có cần thiết sao? Phụ hoàng! Tiếu Mạch rốt cục cũng ngẩng đầu lên như Ly Nhật Diệu mong muốn, nhưng ánh mắt nhìn hắn chỉ có châm chọc. “Tiểu gia hoả là lỗi của trẫm, trẫm không nên đối với Ly Hiên động sát khí, trẫm sẽ không như vậy nữa, ngươi tha thứ trẫm được không?” Ly Nhật Diệu nhẹ giọng thỉnh cầu Tiếu Mạch tha thứ. Là lỗi của trẫm, trẫm đã quên, tuy rằng đối với trẫm mà nói, ở trong lòng trẫm chỉ có một mình tiểu gia hoả là đứa con của trẫm. Nhưng ở trong mắt tiểu gia hoả, hắn cùng với những hoàng tử khác là giống nhau, đều là đứa con của trẫm. Một phụ thân sẽ đối với đứa con của chính mình hạ sát thủ, tiểu gia hoả tất nhiên là sẽ không tin tưởng! Ngươi sai ư! Không, ngươi không có sai. Ngươi là đế vương, sẽ không có sai. Tiếu Mạch cười khẽ phủ định. Đúng vậy! Quân vương là người có quyền lực cao nhất, những chuyện hắn làm sẽ không có sai. “Không, tiểu gia hoả! là lỗi của trẫm, nhưng trẫm không hối hận!” Nhìn vào đôi mắt màu lam kia, Ly Nhật Diệu thật sự nói. Tiếu Mạch khiếp sợ, nhìn thấy sự kiên định trong đôi mắt nhật thực kia. Không hối hận, Ly Nhật Diệu thế nhưng lại nói hắn không hối hận! Lam mâu vốn thật hờ hững dần dần biến mất, lại bị phẫn nộ thay thế. “Đúng vậy, trẫm dứt khoát!” Trong mắt tiểu gia hoả rốt cục cũng có bóng dáng của trẫm. Ly Nhật Diệu thực kích động, hắn không nghĩ tới lúc này trong mắt Tiếu Mạch sẽ có chính mình. Cho dù đó là phẫn nộ, nhưng ít ra cũng đã làm cho trong mắt Tiếu Mạch có hắn.”Trẫm dứt khoát, bởi vì hắn là muốn đả thương ngươi. Tiểu gia hoả, trẫm không cho phép. Ngươi là đứa con của trẫm, là bảo bối duy nhất của trẫm! Hắn như thế nào có thể dám thương tổn ngươi!” Bởi vì ta?! Ngươi là vì ta mới muốn giết hắn! Tiếu Mạch lại khiếp sợ. Hắn có nghĩ cũng không bao giờ nghĩ tới, Ly Nhật Diệu đối với Ly Hiên động sát khí nhưng lại là vì chính mình. “Ly Hiên, hắn thế nhưng muốn thương tổn ngươi, không thể tha thứ. Hắn như thế nào có thể dám làm như vậy, cho nên trẫm mới phải hủy hắn. Trẫm không thể đem một cái tai hoạ ngầm để lại bên cạnh ngươi, cho dù hắn là hoàng tử của trẫm cũng không được. Tiểu gia hoả, ngươi là đứa con duy nhất của trẫm, trẫm từng nói qua phải bảo vệ ngươi, trẫm liền nhất định sẽ không nuốt lời.” Ly Nhật Diệu ôn nhu cười nhìn Tiếu Mạch. Nhưng, trẫm thật sự vẫn làm sai, trẫm sai ở chỗ không nên để ngươi nhìn thấy bộ mặt thị huyết của trẫm. “Tiểu gia hoả, trẫm không biết những phụ tử khác ở chung là như thế nào. Nhưng trẫm làm phụ thân của ngươi, trẫm không thể chịu đựng được ngươi bị thương tổn. Tiểu gia hoả, ngươi có thể phẫn nộ hoặc là oán hận trẫm đều được, nhưng xin ngươi ngàn vạn lần không cần không nhìn trẫm. Ở trước mặt của ngươi, trẫm cũng chỉ là một cái phụ thân, cho nên đừng như vậy đối với trẫm, đừng không nhìn một phụ thân yêu thương ngươi!” Tay xoa khuôn mặt Tiếu Mạch, đôi mắt nhật thực cùng lam mâu nhìn nhau, nỗi đau thương của Ly Nhật Diệu dần dần tiến vào trong mắt Tiếu Mạch. Tiếu Mạch mê mang, bị sự đau thương không hề che giấu của Ly Nhật Diệu làm cho sợ ngây người. Cặp kia mắt hiện tại thật giống như chính mình trước đây cùng với Ly Thanh, cho dù có cố gắng bao nhiêu hết thảy đều không thể chiếm được đáp lại, cái nhìn không hề thay đổi làm cho tâm bọn họ tràn đầy vết thương. Ly Nhật Diệu tâm tình hiện tại có phải hay không cũng giống như chính mình lúc đó, nỗi đau thương của Ly Nhật Diệu hung hăng đánh vào sâu trong nội tâm của Tiếu Mạch, là bộ phận mềm mại cũng yếu ớt nhất. Tiếu Mạch cảm thấy được hiện tại tự chính mình cũng giống như cha mẹ kiếp trước, hắn cùng bọn họ giống nhau, dùng ánh mắt lạnh lùng không nhìn thương tổn người khác. “Tiểu gia hoả cho … trẫm một cơ hội lần nữa được không, trẫm cam đoan lần này tuyệt đối sẽ không tái cho ngươi thất vọng!” Ly Nhật Diệu cầu xin. Thân là đế vương, Ly Nhật Diệu chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày cầu xin người khác, tự tôn cùng kiêu ngạo của hắn cũng không cho phép hắn làm như vậy. Thế nhưng hiện tại hắn lại bỏ lại sự tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của một đế vương, chỉ vì để bé trước mắt có thể cho … chính mình một cái cơ hội. Không cầu tha thứ, chỉ cầu cho … chính mình một cái cơ hội. Hảo! Tiếu Mạch gật đầu. Một lần cuối cùng, thật là một lần cuối cùng. Tiếu Mạch trong lòng như vậy nói với chính mình. “Tiểu gia hoả, tiểu gia hoả!” Ly Nhật Diệu kích động đem Tiếu Mạch ôm vào lòng, loại tình cảm vui sướng không thể nói nên lời.”Tiểu gia hoả! trẫm thề! trẫm sẽ không tái cho ngươi thất vọng, trẫm nhất định sẽ trở thành một phụ thân có đủ tư cách. Tiểu gia hoả!” Phụ thân —— đủ tư cách sao? Ly Nhật Diệu, đừng để ta thất vọng, ta cũng từng có phụ thân. Nếu lúc trước, cha mẹ nguyện ý cho ta một cơ hội, ta cũng sẽ là một đứa con đủ tư cách đi?! Nhất định là như thế! chỉ là, bọn hắn chưa bao giờ cho ta cơ hội này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]