Hai người không cách đường phố náo nhiệt trên đỉnh núi quá xa, vẫn nghe được tiếng ồn ào của một biển người phía trên, nhưng Thẩm Vân cẩn thận nghe thật kĩ cũng không nghe có ai đang gọi tên boss, nói: “Hình như không có, ngài nghe thấy sao Không thì tôi sẽ lên lại đó xem thử”
Thẩm Mạc Thành giơ tay lên ngăn cản, đứng tại chỗ một hồi, xác định không nghe thấy tiếng gọi mình khi nãy nữa mới nói: “Đi thôi.” Nói xong liền dẫn đầu xuống núi.
Thẩm Vân nhìn lên đỉnh núi lần nữa, rồi xoay người đi theo.
La Thiếu Hằng bên kia vẫn không thể yên lòng, ngay cả bọn Quý Dư nói gì anh cũng không để ý. Anh không tin là mình nhìn lầm, nhưng cũng không thể tin chắc được, bỏ qua chuyện lúc nãy không thể kéo người ta lại nên không thể xác nhận thân phận, anh đã quét mộ của Thẩm Mạc Thành mười năm, báo cáo tử vong lúc đó cũng do chính tay bác sĩ đưa cho anh, sao có thể xuất hiện lần nữa.
Trở lại làng du lịch, anh chào hai người bọn Quy Dư rồi về chỗ ở riêng. Vừa vào nhà, anh ném mình vào trong chiếc giường lớn, lấy gối che đầu mình lại, nhưng tiếng ầm ĩ ù tai vẫn không giảm bớt.
——Em thích anh, anh có muốn hẹn hò với em không
——Lần sau anh đừng tới đón em, mọi người đều đang nhìn anh, giấm chua quá rồi.
——Có khi nào anh nhớ lại chuyện trước kia rồi sẽ quên em không
——Anh chỉ có mình em.
——Đây là bệnh viện nhân dân đệ nhất của thành phố A, phiền ngài đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mach-lo-quy-do/6442/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.