La Thiếu Hằng dẫn Thẩm Mạc Thành về chỗ ở của anh, diện tích chỗ anh ở khá lớn, cho nên chỉ cách làng du lịch một khoảng cách nhỏ.
Ra khỏi hậu viện làng du lịch, lại đi lên một con đường lát đá cuội không ngắn, ngôi nhà gỗ mà Thẩm Mạc Thành chỉ từng nhìn thấy trong ảnh chụp và trong tranh của La Thiếu Hằng xuất hiện trước mắt.
Căn nhà gỗ nhỏ nằm dưới chân núi, toàn bộ đều là màu cà phê theo kiểu cổ, ánh sáng mặt trời trong rừng rơi lên nóc nhà, khúc xạ ra quang cảnh loang lổ.
Xéo bên nhà có trồng một rừng trúc, gió nhẹ thổi qua, phát ra tiếng xào xạc.
“Thẩm Mạc Thành, sau này chỗ chúng ta ở phải có một căn nhà, bên cạnh trồng một rừng trúc, cửa sổ quay về phía rừng trúc, phong cảnh nhất định không tồi.”
Nhìn khu rừng trúc cứng cỏi cao cao, trong đầu Thẩm Mạc Thành vang lên âm thanh quen thuộc, kể từ sau khi gặp lại La Thiếu Hằng, mấy ngày nay hắn liên tục nhớ lại một vài chuyện mơ hồ, nên1 cũng quen với lần này.
“Rừng trúc này là trước kia em nhờ người trồng.” La Thiếu Hằng đứng bên cạnh nói. Mặc dù làng du lịch mới khai trương năm ngoái, nhưng mảnh đất này thì anh đã cho người mua từ nhiều năm trước, rừng trúc cũng là lúc ấy nhờ người trồng.
“Rất đẹp.” Thẩm Mạc Thành khen ngợi.
“Lúc tuyết rơi còn đẹp hơn.” La Thiếu Hằng dẫn hắn vào trong sân.
Cảnh vật trong sân không khác với trong bức tranh lúc trước hắn xem, dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mach-lo-quy-do/2737068/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.