“Còn nhớ em không, Mặc Phi?”
Lời nói dịu dàng, gương mặt khả ái ấy, tất cả đều quen thuộc trong tầm mắt của người đàn ông. Nhưng suy cho cùng, cũng đã là dĩ vãng nên anh sẽ xem như một đối tác trên danh nghĩa làm ăn bình thường.
“Chung Lệ Kì, em là Giám đốc của Tập đoàn Thịnh Vượng?”
Không bất ngờ gì mấy với thái độ của người đàn ông, cô gái vẫn cười hòa nhã, rồi nói:
“Vâng! Vừa là người yêu cũ, cũng vừa là đối tác của anh.”
Mặc Phi cười trừ. Anh định nói gì đó, nhưng đối phương đã nhanh hơn một nhịp.
“Do gặp chút sự cố trên đường tới đây, nên em đến trễ năm phút. Hy vọng được anh cân nhắc bỏ qua.”
Người đã nói như vậy, Mặc Phi cũng vì đại cuộc nên chấp nhận bỏ qua quy tắc một lần. Tiếp tục ngồi lại để bàn chuyện làm ăn.
“Em ngồi đi.”
“Cảm ơn anh!” Chung Lệ Kì cười hiền, đáp khẽ.
Sau khi cả hai đều đã yên vị, cô gái liền bắt chuyện thăm hỏi:
“Anh vẫn khỏe hả?”
“Ừm, vẫn khỏe.” Mặc Phi lạnh nhạt trả lời.
Lúc này, Chung Lệ Kì tinh mắt nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của người đàn ông. Sắc mặt cũng từ đó mà thoáng chùng xuống.
“Anh kết hôn rồi à?”
“Cũng gần nửa năm với một cuộc hôn nhân hạnh phúc, viên mãn.” Anh trả lời rất nhanh, cũng rất thẳng thắn.
Thoáng chốc, khiến sắc mặt cô gái mỗi lúc càng ngượng ngùng.
“Tìm được hạnh phúc của mình, là tốt quá rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-xich-hon-nhan-vi-anh-la-chan-ai-/3361399/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.