Vĩnh Hạ được trả tự do cô liền đứng lên chạy nhanh ra khỏi Ngự Cảnh, cô muốn thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, dù Ngự Cảnh có xa hoa đến đâu, sáng trọng đến đâu thì đối với Vĩnh Hạ đây chính là địa ngục.
Cô hớt hải chạy ra bên ngoài mà không chú ý xung quanh, thêm một chút nữa thôi là chiếc xe hơi trước mặt đâm vào cô, Vĩnh Hạ sợ đến mức gương mặt trắng bệch, đôi chân run rẩy ngã xuống đường, Minh Bảo vội vàng mở cửa xe bước ra xem tình hình cô gái mà mình xém chút nữa đâm vào, Minh Bảo nhận ra đó là Vĩnh Hạ, trên gương mặt của anh xuất hiện sự lo lắng Minh Bảo chạy đến đỡ lấy Vĩnh Hạ không ngừng hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô.
" Tại sao cô lại ở đây, có sao không cô ổn chứ cơ thể có bị thương không ?"
Vĩnh Hạ không trả lời những câu hỏi của Minh Bảo, cô chỉ lặng lẽ rơi nước mắt bao nhiêu ấm ức cứ dồn dập đến khiến cho cô không thể nào chịu đựng được nữa, đột nhiên Vĩnh Hạ khóc lớn khiến cho Minh Bảo khó xử vô cùng.
" Tôi xin lỗi."
Vĩnh Hạ lắc đầu đưa tay lau đi những giọt nước mắt của mình.
" Không phải lỗi của anh đâu."
Minh Bảo đỡ Vĩnh Hạ đứng lên.
"Cô đang định đi đâu ?"
Vĩnh Hạ nhỏ giọng nói.
" Tôi muốn về nhà."
Minh Bảo liền lên tiếng đề nghị.
" Để tôi đưa cô về, bây giờ trời cũng đã tối rồi một mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-xich-han-thu-tinh-yeu-hen-ha/2708703/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.