Chương trước
Chương sau
- "Ta muốn nhờ ngài nói với nhị hoàng tử là cho ta thêm một người hầu bên cạnh được không? Để ta có thể hỏi đường..."

- "Ngươi muốn có người hầu bên cạnh chỉ để hỏi đường thôi sao?"_ Kỳ Lâm bất lực nhìn Bạch Tử Lệ

- "Đúng đúng, còn đâu ta tự làm được cả"

Bạch Tử Lệ nhìn chằm chằm Kỳ Lâm với ánh mắt cầu xin, mong Kỳ Lâm có thể nói với nhị hoàng tử để mình có thể có người chỉ đường cho mình. Chứ Bạch Tử Lệ không cần phải có người hầu hạ, vì Bạch Tử Lệ đã được mẹ dạy cho tất cả mọi thứ rồi, tự việc chăm sóc chính mình, tự nấu ăn, tự làm việc nhà khi mẹ đi vắng nên cậu không cần phải có ai cận kề, phục vụ mình như một đứa trẻ cả.

Bạch Tử Lệ không muốn bị phụ thuộc quá nhiều vào người khác, vì biết đâu mai này ở một mình còn biết đường tự sinh tự diệt như bây giờ chứ. Kỳ Lâm khi thấy Bạch Tử Lệ nhìn mình với ánh mắt nhỉ vậy thì không thể không từ chối được, đành bất lực chấp nhận gặp cái tên vô trách nhiệm đó để trao đổi với cậu ta, chứ Kỳ Lâm thấy Bạch Tử Lệ quá ngây thơ rồi, mà cậu ta lại chính là con rắn độc chính hiệu, nhìn lầm lầm lì lì ít nói vậy thôi chứ một khi đã muốn ra tay tiêu diệt ai đó thì rất nhanh, gọn và xử lý không còn một dấu vết.

Kỳ Lâm khá là quan ngại khi cho Bạch Tử Lệ ở đây một mình, không chừng đêm nay cậu ta sẽ đến và giết hại con người này cho mà xem, vì bên cạnh Mạc Chi Dương đã có một người con gái đã theo cậu ta gần 3 năm nay tên Minh Hạ - được mọi người coi là người tình của Mạc Chi Dương.

Minh Hạ là một người vô cùng xảo quyệt, không cho một ai đến lại gần Mạc Chi Dương, luôn luôn đi theo nịnh nọt để lấy lòng,vì có được sự tin tưởng của Mạc Chi Dương nên vô cùng kênh kiệu, tự cao tự đại với người khác có thân phận thấp kém hơn mình nên ngay cả Kỳ Lâm, Minh Hạ cũng không quan tâm mà cứ luôn luôn kênh kiệu, tỏ vẻ ra mình có uy quyền hơn Kỳ Lâm nên Kỳ Lâm cũng chán chả muốn nói.

Kỳ Lâm ngồi suy nghĩ cái gì đó một lúc khá lâu khiến cho Bạch Tử Lệ khó hiểu nhìn Kỳ Lâm, bộ yêu cầu của mình khó để thực hiện như vậy sao? Thấy mặt của Kỳ Lâm nhăn lại, Bạch Tử Lệ cho rằng yêu cầu của mình hơi quá đà so với Kỳ Lâm nên luống cuống rút lại lời nói của mình

- “Hay...hay là thôi vậy! Nếu ngài thấy khó để hỏi quá thì thôi, ta cũng không ép đâu. Ta ở đây tự sinh tự diệt cũng được”

- “Tử Lệ à, không phải ta không thực hiện được điều này nhưng ta là đang lo cho sự an toàn của ngươi”_Kỳ Lâm nghiêm túc nhìn Bạch Tử Lệ rồi nói

- “Hửm? Sự an toàn của ta ư?”

- “Đúng vậy. Bên cạnh Mạc Chi Dương có một người tên Minh Hạ, cô ta là một người vô cùng xảo quyệt. Sẵn sàng làm tất cả, thậm chí cả giết người để cản trở cô ta tiếp cận Mạc Chi Dương và cô ta chắc chắn biết được ngươi là vợ mới cưới của Mạc Chi Dương. Vì muốn bảo vệ niềm tin và quyền lực của Mạc Chi Dương cho cô ta, thì ta sợ đêm nay cô ta sẽ đến giết ngươi”

Bạch Tử Lệ khi nghe xong thì vô cùng bất ngờ, không ngờ ở đây vẫn còn loại người như vậy ư? Thật quá độc ác đi mà. Bạch Tử Lệ cứ tưởng rằng được ở đây là sẽ an toàn hơn vì có các quy luật nghiêm khắc kèm theo có binh lính, người hầu ở khắp nơi để bảo vệ chủ nhân nhưng ai ngờ đâu Bạch Tử Lệ chưa làm gì đã sắp bị giết hại rồi

- “Vậy... Vậy phải làm cách nào để tránh được?”



- “Hmm, cũng khó nhằn đây. Ngươi biết võ công không?”

- “Ta biết, cha ta đã dạy cho ta. Nhưng dạo này ta không luyện tập nên chắc đã yếu hơn”

- “Biết võ công thì được rồi. Chủ yếu là cô ta dùng thủ đoạn thôi nên tối nay đặc biệt ngươi phải cẩn thận. Cô ta có một nốt ruồi ở gần tai bên phải, ngươi phải nhớ điều này để nhận biết đấy nhé”

- “Được được. Cảm ơn ngươi nhiều lắm”

- “Phần thức ăn này cũng đủ để tối ngươi ăn. Ngày mai ta lại đến mang cho ngươi nên ngươi cứ yên tâm nhé”

- “Được, cảm ơn ngươi nhiều lắm. Ngươi tốt quá”

Bạch tử Lệ sau khi tiếp nhận được hết tất cả các thông tin, thì thấy người này khá tốt nên đã tin tưởng rồi nở một nụ cười để cảm ơn Kỳ Lâm. Bạch Tử Lệ khi cười lên rất đẹp, nó khiến cho Kỳ Lâm đỏ bừng hết cả mặt lên, say mê vẻ đẹp và nụ cười ấy của Bạch Tử Lệ.

Kỳ Lâm lúc đầu nghe tin bạn thân của mình cưới về một con quái vật, bị người dân cống lên đây, liền nảy sinh hứng thú muốn đi xem, ai ngờ làm gì có quái vật nào ở đây, chỉ có một nam nhân vô cùng xinh đẹp ở đây thôi, vậy mà Mạc Chi Dương lại bỏ lỡ một tuyệt sắc giai nhân vì một con ả suốt ngày chỉ đi nịnh nọt mình thôi, quả là có mắt như mù mà.

Còn về phần Bạch Tử Lệ nghe thấy vậy, trong đầu bắt đầu suy nghĩ về chiến lược đối phó với Minh Hạ tối này, tuy Bạch Tử Lệ xuất thân từ người bình thường, không phải là hoàng tộc nhưng ít nhất Bạch Tử Lệ có được trí thông minh từ cả hai người cha và mẹ, tất cả tài trí, võ công của Bạch Tử Lệ vượt trội hơn người thường vì được thừa hưởng từ người cha của mình – thần dê Pan.

- "Ta về trước nhé. Mai gặp lại"

- "Ừm, cảm ơn ngươi rất nhiều. Mai gặp lại"

Sau khi tạm biệt Kỳ Lâm tời đi, ánh mắt của Bạch Tử Lệ bắt đầu thay đổi, từ sợ hãi rụt rè chuyển sang quyết tâm, Bạch Tử Lệ đã sẵn sàng chiến đấu cho tối nay.

- *Mình không thể để cô ta bắt nạt được, mình không thể phụ lòng cha. Mình phải mạnh mẽ để có thể bảo vệ được cha, mẹ và cả chính bản thân mình nữa*
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.