Đầu mùa đông năm Tuyên Đức thứ mười ba, một trận tuyết rơi, lương thảo Bắc Hồ không kế, hai nước tức thì phát động chiến tranh. Mười vạn đại quân đóng tại biên cương phía bắc, chống chọi với bốn mươi vạn địch quân gót sắt của Bắc Hồ được ba ngày, toàn quân chết sạch.
Đây chỉ là một trong những thảm bại nhỏ bé không thể đếm hết trong chiến tranh nhiều năm của Bắc Hồ với triều đình, đương kim thiên tử mặc dù đã kế vị hơn mười năm, lại thích xa xỉ ít tiết kiệm, từ đó quốc khố trống rỗng, trọng văn khinh võ, trong khoảng thời gian ngắn, mặc dù nhu cầu quân phí cưỡng ép từ chỗ Tạ gia đã được nhập vào quốc khố, nhưng có thể ngăn chặn chủ soái tài giỏi của thiết kỵ Bắc Hồ e rằng muốn cũng không được.
Với tình hình này, đế kinh dù chưa đình trệ, nhưng thần hồn nát thần tính, bầu không khí căng thẳng chưa từng có.
Tôi đợi ở đế kinh hơn hai mươi ngày, mỗi ngày cũng si ngốc chăm sóc Phong Tiếu Thiên, thúc thủ vô sách.
Cũng từng có ý nghĩ lôi viên tử giáng châu kia ra đập nát rồi mài thành phấn đút cho Phong Tiếu Thiên, nhưng bất luận tôi có dùng đủ thứ ngoại lực, cũng không thể để lại được một chút dấu vết nào trên cái viên đen thui này, tiếp sau đó, sư phó phe phẩy đầu tóc nhìn tôi đang thở hổn hển nói: “Linh vật này từ trên trời rơi xuống, nên phải tương xứng với nơi mà nó rơi chứ, Vũ Nhi không nên phung phí của trời!”
Tôi nén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-van-quy-xu-quay-ve-chon-cu/3196027/quyen-2-chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.