Bên trong Nghênh Xuân quán, gương mặt của tú bà dày giống như vỏ quýt phơi khô, bên trên trét một lớp phấn dày, thấy tôi và mập mạp, phấn trên mặt do cười mà rơi lả tả xuống.
Mặc dù tôi còn tự cho mình là phong lưu tiêu sái, nhưng vỏ quýt dày vẫn lao thẳng tới mập mạp, uốn éo cái cổ như đường dính chặt lấy mập mạp: “Ấy tiểu công tử, sao hôm nay lại rảnh rỗi ghé Nghênh Xuân quán vậy?”.
Thần sắc mập mạp hiếm gặp nhăn nhó, đối với vỏ quýt dày vừa đỏ lại vừa hồng kia, không biết nên lôi lý do gì ra đây.
Vỏ quýt dày quá rõ cười rộ lên, “Tiểu công tử không nói mụ mụ cũng hiểu mà, hôm nay bảo đảm sẽ khiến cho hai vị đây hài lòng ra về!”.
Tôi cười mập mờ với bà ta: “Mụ mụ không cần phải đi đâu, vị huynh đệ này của ta muốn cùng mụ mụ…”.
Vỏ quýt dày thoạt ngẩn ngơ, tiếp đó là thụ sủng nhược kinh cười như một nhúm hoa, “Tuy rằng mụ mụ đây đã sớm không còn buôn bán, có điều nếu như hôm nay tiểu công tử cố ý… Vậy thì mụ mụ cũng không dám chối từ”, bàn tay mập ù tiện thể vuốt ve sờ sờ trước ngực mập mạp: “Quan gia, hóa ra đây mới là khẩu vị của ngài, ta bảo hèn gì cô nương ở Nghênh Xuân quán ta ngài không trúng chấm được cô nào?!”.
Gương mặt mập mạp như mây ráng màu hồng như quả dưa hấu mới bổ, ánh mắt u oán liếc nhìn tôi, ngụ ý là: huynh đệ, chủ ý bẩn thỉu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-van-quy-xu-quay-ve-chon-cu/3195992/quyen-2-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.