Tuyên Đức năm thứ mười ba, ta xuất phát từ Đế Kinh, đi thẳng vào nam, đến Vân Châu.
Vân Châu đô đốc Trình Ngân là dượng của ta, tráng kiện uy vũ, dì xinh đẹp, nhưng ngoài dự đoán của mọi người là sinh biểu đệ si ngốc.
Chứng si ngốc của biểu đệ hồi nhỏ cũng không rõ ràng, nhiều nhất là đặc biệt thương yêu mấy tiểu nha đầu chút, thương yêu giống như là tỷ muội của mình, mà không phải người hầu.
Bỏ đầu tóc trái đào, nhanh chóng đến năm hơn mười tuổi, tình cảm cũng khác đi, biểu đệ Trình Chi Hàng lại có một phòng cơ thiếp, mặc dù không có chính thê, nhưng một phòng oanh oanh yến yến tới lui thăm hỏi, hắn vậy mà trái phải nhìn chung quanh, bằng lòng thuận theo. Không thể không nói, khi còn bé chúng tôi đều nhìn tới lui, thằng nhóc này văn không được võ không xong, am hiểu nhất chính là lừa con gái.
Đêm khuya người tĩnh, biểu đệ cười hì hì hỏi ta: “Cơ thiếp trong quý phủ của biểu ca chắc là xinh đẹp hơn gấp trăm lần của đệ nhỉ? Ở Đế Kinh, biểu ca lại là đại tài tử đương thời, con trai của hữu tướng, chắc chắn là có rất nhiều danh môn thục viện để ý đến biểu ca?”
Ngoài cửa sổ đêm khuya sương nặng hạt, tôi buồn ngủ đành thuận miệng trả lời hắn: “Cô gái làm cho ta động tâm sợ còn chưa ra đời nữa là?”
Ít nhất, là còn chưa gặp được…
Tôi đã từng gặp vô số cô gái, hoặc kiều mỵ như xuân, hoặc nghiên liệt như hạ, hoặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-van-quy-xu-quay-ve-chon-cu/3195981/quyen-2-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.