Tôi đi quanh Tạ Kinh Hồng một vòng rồi lại một vòng, người này hôm nay ăn mặc giống như chó, cả người vận nguyên một bộ gấm vóc màu trắng càng tôn thêm khuôn mặt xinh đẹp như phù dung, có vẻ ngọc thụ lâm phong.
Sắc mặt của hắn càng lúc càng khó coi, cuối cùng dứt khoát níu chặt vạt áo bên hông như có chết cũng không buông, mặt có chút đề phòng: “Thiên… Thiên Tinh, cho… cho dù cô có đi thêm mấy vòng nữa cũng đừng có nghĩ đến chuyện ta cởi quần áo ra!”
Tôi khó hiểu: “Ban ngày ban mặt, ngươi lại không đi ngủ, cởi quần áo ra làm gì?”
Hắn tức giận hỏi lại: “Chứ không phải cô ham muốn sắc đẹp của ta? Có ý đồ muốn nhúng chàm ta?”
“A à, ta có chút khó hiểu người lúc trước còn nhìn giống như que củi ăn mặc vào cũng được đấy chứ, nếu ngươi mà chết đi, trên đời này không phải là mất đi một tên quần là áo lụa sát con gái nhà lành chứ nhỉ?”. Mở to hai mắt nhìn, tôi lại còn cực kỳ nghiêm túc hỏi hắn.
“Vậy chứ sao cô lại dùng cái ánh mắt như mê đắm này nhìn ta hả?” Hắn có chút không giận, bàn tay níu chặt vạt áo cũng nới lỏng ra.
Nhìn cái tên đã được Đỗ Nhược dạy dỗ này xem, thật có chút tính tình tam trinh cửu liệt!
Hắc hắc…
“Mỹ nhân, có phải hôm nay nàng định đi hẹn ai không? Nhìn cách ăn mặt ‘nhân khuôn cẩu dạng’ như vậy?”. Tôi tiếp tục dùng ánh mắt như mê đắm như trong miệng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-van-quy-xu-quay-ve-chon-cu/3195975/quyen-2-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.