Tạ Kinh Hồng hết ngủ lại tỉnh, hết tỉnh lại ngủ, không ngờ đã qua hơn nửa tháng, một vị bệnh công tử mắt lõm tai sụp lúc trước giờ đã lộ ra vẻ tuấn tú, mặc dù sắc mặt còn hơi tái nhợt, cũng không che đi được chất vàng ngọc và khí ung dung.
Sau khi chính miệng Tạ Kinh Hồng tự mình thừa nhận tôi không phải là ‘nương tử’ trong miệng hắn, tên hán tử chém tôi đối xử với tôi cực kỳ cung kính, không thấy chút xíu nào coi khinh của lúc trước.
Cái tên Tạ Viên biết tôi là ân nhân cứu mạng của chủ tử nhà hắn, ánh mắt sùng bái cuồn cuộn cứ như nước sông, chảy dài không dứt… (phía sau lượt bớt một đống câu chữ phán đoán hoa hoa lệ lệ).
Phong Tiếu Thiên trêu tôi: “Chẳng lẽ Tạ Tam nhìn muội bằng hơn hai con mắt, đừng nói muội liền nghĩ Tạ Tam thích muội nha?”
Tạ Tam đấy chính là cái tên hán tử chém ta, so với ánh mắt lúc mới gặp tôi, ánh mắt bây giờ gần như có thể được coi là thầm thương trộm nhớ.
Tôi cười ngọt ngào: “Rồi sao nào? Ánh mắt mến mộ so với ánh mắt thù hằn dù sao cũng dễ hưởng thụ hơn mà?”
“Nếu Tạ Tam cảm kích muội cứu chủ tử nhà hắn, đòi lấy thân báo đáp rồi làm sao bây giờ?”
Ách…
Quả thật tôi cũng chưa nghĩ tới chuyện này, chỉ là nghĩ tới thân hình to cứ như gấu của Tạ Tam, rồi cảnh cầm cây đao đuổi theo tôi, trong lòng thầm đổ mồ hôi lạnh…
“Nếu Tạ Kinh Hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-van-quy-xu-quay-ve-chon-cu/3195971/quyen-2-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.